Chương 1398: Nhanh như vậy đã phá được án?
"À, không phải thì không phải thôi. Ông nói với tôi những thứ này cũng vô dụng, phải nói với cảnh sát mới đúng. Nhưng mà tôi nói thật nè Lục gia, ông cũng đừng tức giận làm gì. Không phải chỉ là ngồi tù thôi sao? Sợ cái gì? Sau này có cơ hội, tôi cũng có thể đến thăm ông mà." Lâm Phàm cười nói.
Bây giờ không cần nhìn hắn cũng biết nhất định Lục gia này đang muốn chém mình thành nghìn mảnh. Nhưng thật đáng tiếc, ý nghĩ này có chút xa vời, không dễ thực hiện.
"Rốt cuộc là mày muốn như thế nào?" Lần này ông ta gọi điện thoại là muốn Lâm Phàm gỡ bỏ tin tức trên Weibo. Dù chuyện này ông ta có cách đè ép xuống, đồng thời cam đoan mình có thể an toàn thoát thân, nhưng nếu đối phương cứ cắn chặt không nhả thì sự tình sẽ không dễ dàng.
"Lục gia, lời này của ông nói không đúng rồi. Tôi có làm gì ông đâu, bây giờ tôi vẫn đang đi dạo phố, không làm gì ông cả, có phải có hiểu làm gì đó giữa chúng ta không?" Lâm Phàm nói.
"Ha ha." Lục gia cười khẩy: "Như vậy đi, tôi rút khỏi ngành vận chuyển, từ nay về sau sẽ không nhúng tay vào nữa. Chuyện giữa tôi và cậu cứ vậy coi như hòa được không?”
"Được rồi, giữa tôi và ông cũng không có mâu thuẫn gì, đây đều là hiểu lầm. Được rồi, đừng quấy rầy tôi nữa, tôi còn phải mua đồ." Lâm Phàm nói, sau đó cúp điện thoại.
Lục gia nghe được tiếng máy bận, không nhịn được mà hét lên.
"ĐCM nhà mày!"
Tần gia tương đối để ý đến chuyện này, ông ta gọi điện thoại cho Lục gia: "Tiểu Lục, nói chuyện với Lâm đại sư thế nào rồi?”
Lục gia cũng không hiểu rõ thái độ của tên nhóc kia, nhưng căn cứ vào ý tứ vừa nói chuyện thì tạm thời cảm thấy đối phương chắc là bỏ qua, sau đó mở miệng nói.
"Đã nói chuyện rồi, hắn cũng không ngờ tôi sẽ giấu mấy thứ này ở đó. Chắc là trong lòng cũng có chút sợ hãi, cho nên hắn đã đồng ý bỏ qua chuyện này."
Tần gia gật đầu: "Vậy thì tốt rồi nhưng vẫn phải thật cẩn thận, muốn giải quyết chuyện này cũng không phải dễ dàng như vậy. Bây giờ tôi đã chào hỏi xong rồi, hơn nữa cậu tuyệt đối không thể thừa nhận mấy thứ này là của cậu. Dù như thế nào cũng phải từ chối, cậu nhất định phải tìm một người cõng cái nồi này cho cậu, nếu không cũng không dễ giải thích.”
"Tôi hiểu, chỉ là ai nguyện ý gánh vác trách nhiệm này đây?" Lục gia có chút khó xử.
Tần gia: "Tiểu Lục, cậu phải nhớ kỹ, không có gì mà tiền không giải quyết được, nếu có thì chính là số tiền không đủ. Cho nên, chuyện này cậu tự nghĩ cách đi. Nhớ kỹ, nhất định phải giải quyết trong hôm nay, nếu không sẽ xảy ra chuyện. ”
"Biết rồi, Tần gia."
Sau khi cúp điện thoại, Lục gia bắt đầu sắp xếp.
Nhưng cứ vừa nghĩ đến những bọc ma túy bị mất kia, trong lòng ông ta lại cảm thấy rất đau. Ba mươi mấy kg, trị giá cả triệu tệ, nói mất là mất, trong lòng có thể không đau sao?
Nhưng ông ta cũng biết, nếu bị điều tra ra ông ta chính là người cầm đầu thì không thể tránh khỏi án tử hình.
Nhưng bây giờ đau đầu nhất là việc tìm ai gánh vác chuyện này? Và có ai sẽ đồng ý gánh vác chuyện này đây?
......
Ngày hôm sau!
Một tin tức được công bố, và đó là một tin chính thức.
"Sau hai ngày điều tra vụ án tàng trữ ma túy lớn, đã bắt được nghi phạm."
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy tin tức này thì đều ngây ngốc, điều này không giống như họ nghĩ.
Trên mạng.
"Lợi hại, thế mà đã phá án xong rồi, vì tốc độ này mà phải khen một câu."
"Những người này thật quá kiêu ngạo, ba mươi mấy kg, đây là muốn bán cho bao nhiêu người chứ?"
"Quá đáng sợ, thật là may mắn khi chúng ta đã có những cảnh sát chính nghĩa bảo vệ."
"Tên này hẳn là bị xử bắn."
Khi các nhà báo và công ty truyền thông ở Đông Bắc nhìn thấy tin tức thì tất cả đều ngây người, bởi vì nó cũng không giống như họ nghĩ.
Chủ mưu cuối cùng chắc chắn không phải người này, mà là Lục gia kia.
Tuy rằng họ cho là như vậy, thế nhưng không có cách nào chỉ ra, cũng không dám nói thêm gì.
Về phần các phóng viên truyền thông ở nơi khác không biết chân tướng sự tình này nên đương nhiên cũng chỉ có thể đưa tin.
Khách sạn.
Lâm Phàm vừa thức dậy, mở Weibo chuẩn bị xem tin tức.
Nhưng lúc này, hắn bị bình luận dưới weibo của mình hấp dẫn.
“Lâm đại sư, ngài có cái nhìn thế nào đối với kết quả này?”
“Theo anh thấy thì chuyện này thế nào?”
"Tôi luôn cảm thấy kết quả này có chút kỳ lạ."
"Lâm đại sư đâu rồi? Mau ra ngoài bình luận xem nào.”
......
Khi đọc được những bình luận này, Lâm Phàm nhíu mày. Nhanh như vậy mà đã phá án xong à?
Không thể nào! Với năng lực này của Lục gia, chắc chắn ông ta còn có thể nhảy nhót một chút.
Sau đó hắn đọc tin tức, vừa nhìn đã nhất thời nổ tung tại chỗ.
Mẹ kiếp!
Thế mà đen có thể nói thành trắng, những người thẩm vấn này, đầu óc mẹ nó đều toàn là cứt à? Loại chuyện này mà cũng để người ta đẩy xuống người được.
Giờ phút này, Lâm Phàm cảm thấy xã hội này cần hắn đến cứu vớt lần nữa. Làm sao có thể làm như vậy chứ?
Sau đó hắn mở Weibo ra ngay, ngón tay lạch cạch gõ chữ.
Nhìn lại những dòng mình viết một chút, sau đó hắn rất là hài lòng gửi ra ngoài.