Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1420 - Chương 1420 - Phó Hiệu Trưởng Ra Mặt

Chương 1420 - Phó hiệu trưởng ra mặt
Chương 1420 - Phó hiệu trưởng ra mặt

Chương 1420: Phó hiệu trưởng ra mặt

Trong số đó, có một cô gái trẻ lên tiếng: “Phó hiệu trưởng, nếu cô ta vẫn còn ở lại trường học thì tất cả chúng em sẽ xin nghỉ!”

Những người còn lại cũng lên tiếng phụ họa.

“Đúng vậy! Cô ta và chúng em, chỉ được chọn một mà thôi. Mỗi lần thấy khuôn mặt của cô ta là em lại nổi hết cả da gà da vịt. Nếu buổi tối gặp phải, có khi còn bị hù chết đấy!”

Phó hiệu trưởng chau mày nhìn đám học sinh này, thật phiền phức, không khiến người khác bớt lo. Ban giám hiệu bọn họ đã nhận được rất nhiều đơn tố cáo về sự việc này, cuối cùng quyết định họp bàn thảo luận, khuyên cô gái kia nghỉ học. Mặc dù thông báo đã được đăng, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời xác định chính thức, họ vẫn phải trao đổi thêm với học sinh, mong mọi người có thể hiểu.

“Tất cả mọi người yên lặng!” Giọng nói Phó hiệu trưởng cao hơn, mang theo sự nghiêm túc.

Học sinh có mặt lúc đó không tiếp tục nói chuyện, họ biết ý giữ yên lặng để chờ Phó hiệu trưởng nói.

Phó hiệu trưởng Từ nào biết ký túc xá của Kim Thiện Bình ở đâu, chỉ cố gắng giải thích mong đối phương có thể hiểu.

Kim Thiện Bình vẫn ở trong ký túc xá, tâm trạng rất bất an. Cô ấy nghe được rõ từng câu nói ở bên ngoài. Cô ấy thật sự không muốn rời khỏi trường học, bởi cô muốn học tiếp, muốn hoàn thành nốt con đường đại học này.

Nhưng cô biết, có những người không muốn cho cô cơ hội này.

Thùng thùng thùng!

Nghe thấy tiếng đập cửa, tâm trạng của cô càng xoắn xuýt hơn, cô cảm giác chuyện sắp xảy ra vô cùng tồi tệ. Thế nhưng vẫn cố gắng đứng lên đi ra mở cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài là ai, hô hấp của cô gần như ngừng thở.

“Chào Phó hiệu trưởng!” Kim Thiện Bình nhìn người bên ngoài, cất tiếng chào.

Phó hiệu trưởng và thầy giáo nhìn thấy khuôn mặt của Kim Thiện Bình, cảm giác như không khí xung quanh bị rút sạch, vô cùng đáng sợ.

Bước vào phòng ký túc xá.

Phó hiệu trưởng mở miệng nói: “Bây giờ, em cần phải hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chuyện của em đã ảnh hưởng rất lớn đến những bạn học khác, khiến một nhóm lớn học sinh khó chịu và sinh ra tình trạng khủng hoảng khi học tập. Vì vậy, sau khi đã thảo luận, nhà trường quyết định đưa ra phương án là cho em nghỉ học, em có thể hiểu giùm nhà trường được không?”

Kim Thiện Bình nghe thấy những lời này, vô cùng hoảng loạn đáp: “Phó hiệu trưởng, nhà trường đừng bắt em nghỉ học mà. Em thực sự chỉ muốn bình an học xong hết đại học thôi. Vì không muốn ảnh hưởng đến bạn học khác nên mỗi lần lên lớp hay ra ngoài, em đều đội mũ đeo khẩu trang kín mít, buổi tối cũng không ra khỏi phòng ký túc xá.”

Giọng nói run run kích động, lúc nói đến đoạn cầu xin, Kim Thiện Bình như quỳ hẳn xuống trước mặt Phó hiệu trưởng.

Phó hiệu trưởng nhìn gương mặt này lại thấy rất kinh khủng, càng nhìn càng sợ, tâm cũng hoảng theo. Ông ta không muốn nhìn tiếp nữa.

Giờ khắc này, ông ta đã hiểu được suy nghĩ trong lòng của những học sinh muốn Kim Thiện Bình nghỉ học là gì rồi. Vì vậy, cán cân trong lòng cũng tự dưng nghiêng theo số đông, đồng ý với ý kiến của những sinh viên kia.

“Thôi, em không cần nói thêm gì nữa, nhà trường đã đưa ra quyết định rồi. Em mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học càng nhanh càng tốt đi.” Phó hiệu trưởng không muốn nghe thêm bất cứ điều gì khác, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.

Giống như chỉ cần ở lại đây lâu hơn một chút, tâm trạng của ông ta sẽ càng tồi tệ hơn.

Bên ngoài, Phó hiệu trưởng bắt đầu thông báo cho tất cả sinh viên có mặt ở trường học kết quả chính xác.

Những người kia sau khi nghe được tin này, cười cười đắc ý.

“Ha ha ha. Tôi nói rồi mà, sướng vãi! Chúng ta cuối cùng cũng thắng rồi!”

“Trường học vạn tuế!”

Phó hiệu trưởng nhìn toàn cảnh hiện trường, trong tâm cũng hài lòng gật đầu một cái, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện rắc rối này.

Có một vài sinh viên vây xem xung quanh cảm thấy cách giải quyết của trường không đúng, nhưng bọn họ cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

Đối với Kim Thiện Bình, chuyện này đã khiến cô hoàn toàn suy sụp, con đường tương lai mờ mịt không lối thoát. Cô cảm thấy cuộc sống của bản thân đã sớm kết thúc từ ba năm trước, hiện tại chỉ là sự cố chấp để duy trì chút hơi tàn mà thôi.

Cô không rõ bản thân đã làm gì sai. Nhưng cô cũng hiểu, hiện tại cô đã không còn bất kỳ hi vọng gì, mọi thứ đều rơi vào vực sâu tăm tối.

Tuyệt vọng, sự tuyệt vọng lan tràn trong tâm trí.

“Các bạn học.”

Ngay lúc hầu hết sinh viên đang hưng phấn vui vẻ, một thanh âm truyền đến.

“Cmn, cô ta lại định làm gì vậy? Ôi! Mắt của tôi!!”

“Kinh dị quá! Đừng để chúng tôi thấy khuôn mặt kinh dị này của cô nữa, chết khiếp đi!”

“Cút đi! Cút càng nhanh càng xa càng tốt!”

“Chúng tôi không muốn nhìn thấy cô nữa đâu!”

Những sinh viên tham gia biểu tình kia, có người che mắt, có người chửi rủa, cảm thấy tâm trạng bị gương mặt kia phá hỏng.

Kim Thiện Bình cảm nhận được những ánh mắt chán ghét kia dành cho mình, cô cúi đầu nói: “Tôi rất xin lỗi vì đã khiến mọi người không vui, ảnh hưởng đến tâm trạng học tập của mọi người. Nhưng tôi thực sự rất muốn học tiếp, mong mọi người có thể cho tôi một cơ hội.”

“Không bao giờ! Cô mau cút khỏi trường học của chúng tôi đi!”

“Đúng vậy! Nhìn thấy gương mặt của cô thì ai học tiếp được?!”

Bình Luận (0)
Comment