Chương 1585: Cô vợ nhỏ
Tại khách sạn giải trí Đông Nguyệt.
Liễu Nhiếp ở chỗ này an cư lập nghiệp cũng đủ trâu bò, tuy rằng ít nhiều chiếm một chút ánh sáng của Lâm Phàm khiến cho đám bạn bè của Lâm Phàm tưởng rằng Liễu Nhiếp là hồng nhan của hắn, có một chân với hắn. Nhưng khỏi phải nói, có thể đứng vững bước chân ở Thượng Hải và phát triển đến bây giờ thì thật đúng là phải bội phục thủ đoạn của Liễu Nhiếp.
"Ôi chao, hôm nay ngọn gió nào đưa Lâm đại sư của chúng ta vào trong căn miếu nát của tôi đây vậy nhỉ." Liễu Nhiếp nhìn thấy Lâm Phàm từ xa lập tức cười đi tới, giọng điệu trêu chọc, có thể dễ dàng nhận ra ý vị trong đó khiến cho người ta nghe mà không khỏi cứng họng.
"Ha ha, nhất định là gió Tây Bắc rồi, bằng không thì có thể là gió gì chứ." Lâm Phàm nói.
Cô nàng Liễu Nhiếp này không quá tôn trọng mình nha. Nếu không phải tính tình hắn tốt thì đã sớm cho một chiêu ‘Long trảo thủ’ đánh vỡ ngực đối phương rồi.
Vương Khả Hào là đạo diễn lớn nên bất kỳ cô gái đẹp nào ông ta cũng đã từng gặp qua, nhưng khi nhìn thấy Liễu Nhiếp thì hai mắt ông ta lập tức sáng lên.
Khí chất đặc biệt, dung mạo động lòng người, nhất là từng cử chỉ động tác lộ ra càng làm cho người ta cảm thấy thán phục.
Thậm chí trong đầu ông ta cũng tự hỏi, nếu sắp xếp cô nàng này ở trong phim ảnh, khẳng định thích hợp với vai đại tỷ phong tình vạn chủng.
Lý Mạnh Hoa và Trịnh Long đã quay vô số bộ phim,đương nhiên số mỹ nữ họ gặp cũng đếm không xuể. Thế nhưng có thể làm cho bọn họ cảm thấy kinh diễm, thật đúng là không có mấy người. Mà cô gái trước mắt này cũng được tính là một người làm cho bọn họ kinh diễm.
Liễu Nhiếp cười nói: "Lâm đại sư, hôm nay có sắp xếp gì không? Đừng ăn không uống không nha, tôi không thể cho anh ký sổ được đâu.”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Liễu Nhứ một cái, nói: "Cô có thể nói dễ nghe một chút hay không, cái gì mà ăn không uống không, lại còn ghi nợ, tôi là loại người này sao? Không phải chỉ là trước kia xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với cô thôi sao, sao lại nhỏ nhen như vậy chứ. Thứ cần lớn không lớn, thứ nên nhỏ thì ngược lại là rất lớn.”
"Anh..." Liễu Nhiếp vừa nghe lời này, gương mặt bị Lâm Phàm chọc tức giận đỏ lên, sau đó cô cũng không tranh cãi với Lâm Phàm nữa: "Ăn cơm hay ca hát.”
"Chắc chắn là ăn cơm rồi, ai đói bụng mà đi hát chứ." Thái độ này của Lâm Phàm cũng đủ ác liệt.
Gương mặt Liễu Nhiếp lộ vẻ ‘coi như anh giỏi’ cô nói: "Đi theo tôi, tôi dẫn các người đến phòng riêng.”
Đám người Vương Khả Hào ngầm hiểu bật cười, trong mắt bọn họ thì vị mỹ nữ này hiển nhiên có quan hệ nói không rõ với Lâm đại sư, mồm miệng này trông giống như cô vợ nhỏ.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Lâm đại sư lợi hại như vậy thì làm sao mà không có chút thành tựu được chứ. Hơn nữa gương mặt hắn cũng ưa nhìn, nhất định được rất nhiều cô gái ưa thích.
Trong phòng riêng tốt nhất.
"Ông chủ, mời vào." Liễu Nhiếp đứng ở cửa nói.
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, thái độ hiện tại cũng không tệ lắm, nếu cứ như vậy thì tôi dám cam đoan việc làm của cô khẳng định sẽ tốt hơn.”
Liễu Nhiếp cười ha hả, sau đó ánh mắt nhìn về phía mấy người bên cạnh. Cô không biết mấy người này là ai, hôm nay cũng không lạnh, sao bọn họ bọc kín người như vậy, chẳng lẽ có cái gì không thể cho người ta nhìn thấy được sao?
Nhưng ngẫm lại cũng có thể đoán ra đại khái, năng lực Lâm đại sư không tầm thường, bạn bè hắn quen cũng không có mấy người đơn giản.
"Hoàn cảnh của nhà hàng này rất tốt." Lý Mãnh Hoa tháo khẩu trang và mũ ra.
Liễu Nhiếp vừa nghe khẩu âm thì biết là người bên ngoài rồi, nhưng mà khi nhìn rõ gương mặt của đối phương thì lại sững sờ, không nghĩ tới đây là một vị đại minh tinh.
Trong lòng cô lẩm bẩm, cái tên này giao lưu bạn bè cũng rất rộng nha. Minh tinh ở nơi khác mà cũng có thể quen biết.
Sau đó cô cũng không thèm để ý, cô cũng không phải fan hâm mộ của minh tinh, họ cũng là người không có gì khác.
"Các vị thong thả trò chuyện." Liễu Nhiếp không nói gì với Lâm Phàm mà trực tiếp rời đi, nhưng cô cũng biết, chỉ sợ nhân viên phục vụ bình thường không thể phục vụ tốt người trong phòng này, cô phải tự mình sắp xếp nhân viên.
Dù sao cũng không phải là nhân viên phục vụ nào cũng có thể giữ bình tĩnh khi nhìn thấy minh tinh, vì để tránh phiền toái không cần thiết, cô vẫn cẩn thận để ý một chút.
Sau khi Liễu Nhiếp rời đi, Vương Khả Hào cười nói: "Lâm đại sư, cậu thật sự rất may mắn.”
Lâm Phàm sửng sốt, nhất thời nghe không hiểu, sau đó hắn mới phản ứng lại: "Đạo diễn Vương, không phải như mọi người nghĩ đâu.”
"Hiểu mà, hiểu mà." Vương Khả Hào cười đáp, nhưng ý trên mặt lại là “tôi biết rồi, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không có ý nghĩ lung tung.
Đối với việc này, Lâm Phàm thật đúng là không muốn nói thêm gì, chuyện này còn có thể như thế nào, nói không rõ vậy thì không nói nữa.
Trong bữa ăn, mặc dù mọi người mới gặp nhau lần đầu tiên nhưng trò chuyện rất vui vẻ.