Chương 1586: Mời đóng phim
Tại Hào Giang!
Vĩnh Lợi Hòa.
Một người trẻ tuổi ngồi trên bàn đánh bạc, hai mắt đỏ bừng, ngón tay có chút cứng ngắc, vẻ mặt vô cùng phấn khởi nhìn chằm chằm lá bài trong tay.
"Ba cạnh, ba cạnh...."
(Bài tây: 4 cạnh là lá 9,10. 3 cạnh là lá 6,7,8. 2 cạnh là lá 5,4)
"Con mẹ nó..."
Người vây xem thổn thức một tiếng, vậy mà lại là bốn cạnh.
Người thanh niên hét lên với người cho vay bên cạnh: "Đưa tôi thêm năm triệu."
Người cho vay cười nói: "Người anh em, cậu chơi như vậy không được đâu, đừng để đến cuối cùng lại không có tiền trả thì sẽ làm cho chúng tôi rất khó xử.”
"Thế nào? Sòng bạc các anh không có tiền cho vay à, cha tôi là đạo diễn nổi tiếng Vương Khả Hào. Một bộ phim doanh thu mấy tỷ, sẽ thiếu chút tiền này hay sao?” Vương Văn rống lên, hiển nhiên sẽ không bỏ cuộc cho đến khi hồi vốn.
"Được, con trai của đạo diễn lớn. Có thể, chúng tôi kiểm tra một chút." Người cho vay nói.
"Được, cứ điều tra thoải mái, trong điện thoại di động của tôi đều là minh tinh, cho anh xem cũng không thành vấn đề." Vương Văn nói.
Người cho vay để cho người điều tra một chút, xác định là thật vậy mới có thể an tâm cho vay, hơn nữa giọng điệu cũng tốt hơn một chút.
"Vương thiếu gia, cảnh báo trước với cậu, đây là một khoản vay lớn, lãi suất tính theo giờ. Nếu cậu có thể tiếp nhận thì chỉ cần ký tên đóng dấu, chúng tôi cũng có thể yên tâm cho vay, cậu muốn vay bao nhiêu thì có bấy nhiêu." Người cho vay nói.
Vương Văn không để ý, trực tiếp gật đầu: "Được, được, đừng nói nhảm nữa, lấy năm triệu cho tôi trước đi.”
Hiện tại đầu óc cậu ta đã choáng váng nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, người cho vay sai người đi sắp xếp. Đồng thời chuẩn bị tốt hợp đồng, thu giữ toàn bộ chứng minh thư các thứ.
Lúc nhận được hợp đồng, Vương Văn nhìn cũng không nhìn mà ký tên lên luôn.
Tiền đã đến tay, cậu ta lại trực tiếp đánh bạc.
Một tên đàn em nói: "Đại ca, liệu đến cuối cùng thằng nhóc này sẽ có tiền để trả chứ?”
Người cho vay đáp: "Sẽ không, yên tâm đi, cũng không phải lừa gạt. Thân phận này của cậu ta cũng là thật, nhân vật lớn đều không thích xuất hiện tin tức không tốt, có thể yên tâm cho vay. Nhưng phải giới hạn một con số, không thể vượt qua số tiền này, lãi suất thì mấy cậu cứ tính toán bất cứ lúc nào cũng được.”
"Hiểu rồi."
Sau một tiếng.
Vương Văn lại nói: "Lấy cho tôi thêm mười triệu.”
Trong thời gian này, Vương Văn đã mượn thêm vài lần.
Chơi bậy, mượn bừa bãi, trong lòng cũng không biết chừng mực, chỉ là bị quân bài của đối phương làm cho mụ mẫm đầu óc.
Đồng thời, bởi vì thân phận bản thân nên không thèm để ý đến mấy thứ này.
......
Tuy rằng bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trên bàn cơm Vương Khả Hào lại rất thoải mái, tán gẫu rất nhiều đề tài.
Lâm Phàm thì không nghĩ tới mình sẽ phát triển đến mức người khác đến Thượng Hải quay phim phải đến chào hỏi mình, loại chuyển biến này làm cho hắn có chút không thích ứng.
Chẳng lẽ hiện tại hắn ở trong mắt một số người đã trở thành một người không thể coi thường rồi sao.
"Lâm đại sư, cậu có hứng thú góp mặt trong bộ phim này hay không?" Vương Khả Hào đưa ra lời mời, ngược lại ông ta muốn cho bộ phim của mình có thêm một chút hào quang.
Lâm Phàm cười đáp: "Tôi cũng không biết diễn xuất, điều này sẽ ảnh hưởng đến cả bộ phim mất.”
Vương Khả Hào lập tức xua tay: "Không việc gì, không việc gì, cậu chỉ cần lộ mặt làm khách mời, chứ không cần phải đối diễn đâu.”
Lâm Phàm: "Để tôi xem sao.”
Vương Khả Hào cười, trong lòng ông ta tự biết chừng mực, quan hệ giữa ông ta và Lâm đại sư cũng chỉ là lần đầu gặp mặt. Thế nhưng lần gặp mặt này nói chuyện rất vui vẻ, sau này tiếp xúc nhiều hơn cũng có thể kéo gần quan hệ một chút.
Lý Mạnh Hoa và Trịnh Long thỉnh thoảng nói vào một hai câu, sau khi tiếp xúc, bọn họ cũng biết Lâm đại sư này không hề tầm thường.
Mà Lý Mạnh Hoa ở trong nước không có Weibo, mà cho dù có Weibo cũng là do fanclub đăng ký và quản lý, bình thường anh ta cũng không quản lý nhiều.
......
Tại Hào Giang.
Vương Văn đã thua đỏ mắt, tay chân đều có chút lạnh, cậu ta ở khu khách VIP nên mức cược ở chỗ này có chút lớn, thuộc về cược giữa nhiều bên.
"Lại thêm một mười triệu cho tôi." Vương Văn thấp giọng gào thét.
Cô gái bên cạnh cũng dần dần rời đi, các cô cảm giác người này sắp gặp xui xẻo rồi. Bởi vì cậu ta thua quá thảm, hơn nữa tâm trạng thất thường rất không thích hợp.
"Anh Quân, tên kia lại muốn mượn tiền." Tên đàn em nói.
Người tên anh Quân đáp: "Bây giờ đã mượn bao nhiêu rồi? ”
Tên đàn em đáp: "Cộng thêm lãi suất, đã một trăm triệu rồi.”
Anh Quân gật đầu trả lời: "Ừ, đi nói chuyện với cậu ta trước đã.”
Hiện tại trong lòng Vương Văn có chút không phục, cậu ta đã bị kích động hoàn toàn, nhất là mấy người đánh bạc cùng đều dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cậu ta, làm cho cậu rất khó chịu.
Cậu ta muốn tiếp tục cá cược nhưng trên người không có tiền, chỉ có thể vay tiền mà thôi. Chỉ cần hoàn vốn thì mọi thứ sẽ trở về.