Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1643 - Chương 1643 - Ông Mua Không Nổi

Chương 1643 - Ông mua không nổi
Chương 1643 - Ông mua không nổi

Chương 1643: Ông mua không nổi

Một số cư dân mạng thấy Lâm đại sư trả lời bài đăng của một cô gái xa lạ thì đều cảm thấy mù mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là người đẹp nào đã khiến cho Lâm đại sư chú ý hay sao?

Nhưng khi ấn vào xem thì phát hiện cô gái đó cũng không phải người đẹp gì, dáng vẻ rất bình thường nhưng lại rất hay cười, làm cho người ta có cảm giác đây chính là người tốt.

“Lâm đại sư đang nói cái gì thế, có ai xem hiểu không vậy?”

“Không hiểu, có ai đứng ra giải thích giùm một chút không?”

“Mọi người bị ngốc hả, đơn giản như vậy mà cũng không hiểu à? Chính là Lâm đại sư đưa một món quà có thể đem lại sự may mắn cho cô gái đó, mà đúng là cô gái đó đã may mắn thành công được tuyển dụng, chỉ đơn giản vậy thôi mà.”

“Ngầu lòi…Lâm đại sư vô tình gặp được fan hâm mộ, sau đó chúc phúc, chiêu trò này quá dữ dội.”

“Ha ha, không tệ, không tệ.”

Lâm Phàm không thèm để ý đến những thứ này mà là ngồi đó, hắn lấy tài liệu và dao khắc từ trong ngăn tủ ra để chuẩn bị điêu khắc. Trước cứ điêu khắc ra một cái rồi để trong nhẫn trữ vật mà lần trước hắn thả câu có được, sau này nếu hắn gặp được người thích hợp thì sẽ tặng cho người ta, như vậy thì không phải hoàn thành nhiệm vụ rồi à?

Có điều hắn thấy nhiệm vụ lần này hơi khó khăn, có độ khó rất lớn.

Ngô U Lan chống cằm ngồi một bên nhìn không chớp mắt: “Anh Lâm, anh đang muốn điêu khắc sao?”

Lâm Phàm gật đầu: “Ừm.”

Vốn dĩ hắn muốn làm cho Ngô U Lan một cái, nhưng do U Lan bị ảnh hưởng bởi hắn nên mệnh cách đã có sự thay đổi rất lớn, bây giờ hoàn toàn không cần nữa rồi.

Sau đó hắn suy nghĩ xem nên điêu khắc cái gì, rồi dường như hắn nghĩ đến điều gì đó, ngón tay linh hoạt của hắn bắt đầu hoạt động.

Ngô U Lan vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn, cô đột nhiên phát hiện dáng vẻ nghiêm túc của anh Lâm cũng rất đẹp trai.

Ngón tay hoạt động cộng thêm lực lượng hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư bắt đầu xuất hiện, loại điêu khắc chúc phúc này thuộc về loại điêu khắc huyền diệu, ngoại trừ Lâm Phàm thì đúng là không có ai có thể làm được.

Rào rào!

m thanh rất trong trẻo, vốn chỉ là một khối gỗ đã dần dần thành hình.

Mà không biết từ lúc nào có hai người đang đứng ở cửa ra vào, là một người đàn ông trung niên và một người thanh niên.

Dường như cũng bị kỹ thuật điêu khắc của Lâm Phàm làm cho kinh ngạc khiếp sợ, nhìn không chớp mắt.

Nhất là trong lòng người đàn ông trung niên kia càng ngạc nhiên vô cùng, bởi vì ông ta nhận ra được tay nghề điêu khắc này thật sự lợi hại. Nếu không phải do ông ta tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể nào tin nổi.

Mỗi một động tác đều không có chút dư thừa nào, công lực cỡ này thật sự chưa bao giờ thấy qua.

Đúng là quá lợi hại rồi.

Tất cả đã xong, Lâm Phàm dừng động tác trong tay, sau đó hắn thổi một cái làm cho các vụn gỗ bay ra, lộ ra hình dáng tượng gỗ.

“Hay!”

Bỗng nhiên, người đàn ông trung niên thán phục lên tiếng.

Lâm Phàm ngẩng đầu rồi cười cười và không nói gì cả, hắn nhìn trái nhìn phải cảm thấy mình khắc rất ổn, đúng là rất có cảm giác nghệ thuật.

“Sinh động như thật, rất sống động, kỹ nghệ như này của Lâm đại sư là cái mà người thường khó có thể đạt đến nổi.” Người đàn ông trung niên khen ngợi nói.

Lâm Phàm gật gật đầu: “Cám ơn.”

Người đàn ông trung niên cực kỳ yêu thích, lập tức nói: “Lâm đại sư, cậu có thể bán cái này cho tôi không, cậu cứ nói bao nhiêu tiền đi.”

Lâm Phàm không biết đối phương là ai, nhưng người đàn ông trung niên này lại biết hắn, chủ yếu là do Lâm Phàm hoạt động rất năng suất. Internet là một thứ rất thần kỳ, khi đến một trình độ nhất định thì anh có thể trở thành người mà người người nhà nhà đều biết đấy.

Lâm Phàm lắc đầu: “Cái này không bán.”

Tượng gỗ này vô cùng quý giá đó, chỉ nói đến trình độ điêu khắc và Thần vận đã là không tầm thường rồi, chứ đừng nói đến năng lực ẩn giấu bên trong tượng gỗ này nữa.

Mặc dù thứ này chỉ có ích đối với người đặc biệt nhưng hắn cũng không muốn bán cho người khác.

Người đàn ông trung niên đó không hề gấp gáp và cũng không cảm thấy có vấn đề gì: “Lâm đại sư, cậu cứ báo giá đi. Chỉ cần cậu nói ra thì tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu, tôi thật sự rất thích tượng gỗ này, rất khí phách, rất đẹp đẽ.”

Lâm Phàm lắc đầu: “Ông mua không nổi.”

Người thanh niên bên cạnh người đàn ông trung niên đó lại thấy không vui, anh ta cảm thấy Lâm đại sư này khá kiêu ngạo, sau đó anh ta nhịn xuống nói: “Lâm đại sư, cậu hơi xem thường người khác rồi đấy, vị này là chủ tịch tập đoàn Chung Hiệp, ngài Chu Thạch Minh.”

Anh ta nói câu này xong, thậm chí còn có cảm giác rất đắc ý.

Mặc dù tập đoàn Chung Hiệp không quá nổi bật ở bên ngoài nhưng cũng chỉ do khiêm tốn mà thôi, chứ nếu tính sản nghiệp dưới cờ công ty lại rất rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment