Chương 1644: Tốn bao nhiêu tiền cũng được
Lâm Phàm cười nói: “Có tiền cũng vô dụng, thứ này không phải có tiền là có thể mua được, hai người đến có chuyện gì không?”
Sau khi nghe giới thiệu xong thì hắn cũng cẩn thận nhìn kỹ người tên Chu Thạch Minh này, đúng là tài vận bức người. Thế nhưng cũng không liên quan gì đến hắn, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.
Bởi vì tất cả tài phú và địa vị trong mắt của Lâm Phàm cũng chả có gì đặc biệt sất.
Chu Thạch Niên chỉ mới trung niên mà đã có thành tựu như thế nên ông ta vẫn rất tự tin vào bản thân mình, dù cho đối mặt với bất cứ việc gì thì cũng có tự tin nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay mình.
“Lâm đại sư, tôi thật sự rất thích tác phẩm tượng điêu khắc này.” Chu Thạch Minh nói, nếu là người bình thường năm lần bảy lượt từ chối ông ta thì ông ta nhất định sẽ tức giận.
Nhưng người trước mặt là Lâm đại sự, dù không có nhiều tiền bằng ông ta nhưng cũng không phải loại người có thể tùy ý bắt chẹt được, cho dù là trao đổi đi nữa thì cũng là ngang hàng ngang sức với ông ta.
Lâm Phàm xua tay: “Chu tổng, thứ này thật sự không bán được, đây không phải dùng tiền là có thể mua được, các người đi ngang qua hay có chuyện nào khác?”
Chu Thạch Minh thấy Lâm đại sư thật sự không chịu bán nên cũng không tiếp tục ép uổng, chỉ là ông ta rất thích tác phẩm này, nhưng bây giờ còn có việc quan trọng hơn nên cũng không muốn làm mất thời gian.
“Lâm đại sư, đúng là có việc nên mới tới đây, muốn nhờ cậu hỗ trợ.”
Chu Thạch Minh nói tiếp: “Đứa con trai của tôi không biết bị cái gì mà đột nhiên một bên chân không nhúc nhích được nữa.”
Lâm Phàm cười: “Chu tổng, nếu chân không thể đi được thì phải đi bệnh viện khám chứ ông đi tìm tôi làm gì?”
“Ài, Lâm đại sư à, đã đi bệnh viện khám rồi. Cứ mỗi lần chữa tốt lên một chút thì lại tiếp tục không thể nhúc nhích, đã liên tục nhiều lần như thế rồi, cho nên tôi muốn mời cậu xem thế nào.” Chu Thạch Minh kêu người thanh niên bên cạnh nhanh chóng trở lại xe để đỡ con trai ông ta ra ngoài.
Lúc bấy giờ, một người thanh niên đi đứng kỳ cục được người đỡ vào, phía đùi phải của người thanh niên đó không nhúc nhích được, nhìn như bị cương cứng một chỗ.
Lâm Phàm nhìn qua cũng cảm thấy rất lạ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Con trai của Chu Thạch Minh là Chu Quân yên lặng một lúc rồi lớn tiếng nói: “Tôi cũng có biết, khoảng thời gian trước sau khi tôi đi quán bar với bạn bè của tôi xong thì tôi thấy có một con chó ngồi xổm ở trên đường, tôi có đi lên đá nó một cái. Lúc đó tôi cảm thấy có hơi đau nhói, qua ngày thứ hai thì cái chân này xảy ra chuyện, không thể nhúc nhích được nữa.”
Ban đầu Ngô U Lan không chú ý lắm, nhưng sau khi nghe những gì người thanh niên này nói xong thì lập tức khinh thường nhìn qua, con chó nhà người ta mắc mớ gì đến anh mà anh lại chủ động đi đá nó làm quái gì.
“Lâm đại sư, xin cậu giúp đỡ.” Chu Thạch Minh nói.
Lâm Phàm nhìn Chu Quân rồi lắc đầu: “Không xem được.”
Trả lời rất quyết đoán, không hề do dự.
Chu Thạch Minh sốt ruột: “Lâm đại sư, cậu còn chưa xem mà.”
“Không cần xem, trong lòng tôi nắm rõ.” Lâm Phàm nói. Hắn nhìn kỹ xong thì đã nhìn ra được tên Chu Quân này làm chuyện gì rồi. Thế mà anh ta tàn nhẫn đến mức đá một con chó cái đang mang thai đến chết tươi, ngay cả những con chó con trong bụng cũng chết theo.
Nhân quả báo ứng mà thôi.
Dù hắn có thể chữa nhưng hắn không muốn chữa, đơn giản như vậy đấy.
Ánh mắt của Chu Thạch Minh bỗng trở nên ác độc, ông ta đã nhìn ra lúc Lâm đại sư quan sát con trai ông ta, rõ ràng có gì đó khác thường rồi.
Tiếp đó nhớ lại những việc trước đây của Lâm đại sư, ngay cả bệnh máu trắng còn có thể trị được thì sao bây giờ lại nói cái chân bị tật này không trị được chứ, nói ra ai mà tin nổi?
Là ông ta thì ông ta cũng sẽ không tin.
“Lâm đại sư, tốn bao nhiêu tiền thì cậu cứ nói, con trai tôi không thể bị què được.” Vì Chu Thạch Minh rất giàu có nên mỗi khi có chuyện gì thì câu đầu tiên nói ra chắc chắn là sẽ nhắc tới tiền.
Với ông ta thì tiền là vạn năng và có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
Như chuyện của con trai ông ta đi, cho dù chọc bao nhiêu chuyện phiền phức nhưng dưới sự hỗ trợ của tiền bạc thì bất kỳ chuyện gì đều sẽ thành không còn chuyện gì nữa.
Tuy rằng Lâm đại sư này có thành tựu cực lớn, nhưng đối với ông ta, chỉ cần là con người thì sẽ không thoát khỏi sức hấp dẫn của tiền bạc.
Lúc này Chu Quân cũng lòng nóng như lửa đốt, cậu ta còn trẻ tuổi như này mà chân đã bị tật rồi, chẳng phải sau này ra ngoài sẽ bị người ta cười chết luôn sao? Bây giờ Lâm đại sư này nói không chữa được, chuyện này vô tình làm cho cậu ta cảm thấy mình như bị tàn phế tới nơi.
Có điều cậu ta thấy cha mình đang bàn điều kiện thì đột nhiên tỉnh táo lại, Lâm đại sư này có y thuật lợi hại như thế thì làm sao có thể không trị được chứ. Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là chê tiền ít.
Trẻ tuổi sinh nông nổi nên cậu ta bất chấp nói: “Lâm đại sư, không phải chỉ là tiền thôi sao? Nhà của tôi rất có tiền, chỉ cần anh trị được cho tôi thì bao nhiêu tiền cũng được.”