Chương 1645: Làm người đừng nên quá kiêu ngạo
Lâm Phàm cảm thấy bực bội rồi, lúc trước kẻ có tiền có thể dùng tiền đập vào mặt hắn. Nhưng sau này không ai dám làm vậy nữa, thế mà không ngờ đến bây giờ vẫn có người còn xài chiêu này với mình.
Sau đó hắn mỉm cười nói: “Trong mắt mấy người thì tiền là vạn năng đúng không?”
Chu Thạch Minh không lên tiếng, ông ta không quá thích hợp nói về vấn đề này, nhưng Chu Quân lại nói mà không chút suy nghĩ: “Đúng, tiền là vạn năng.”
“Hay lắm, cậu nói tiền là vạn năng, vậy cậu có thể khiến cho tôi tự mình ra tay trị lành cái chân của cậu không?” Lâm Phàm hỏi.
Nghe như vậy làm Chu Quân tạm thời không biết phải nói thế nào.
Chu Thạch Minh nhìn Lâm Phàm, giọng điệu nghiêm túc, có vẻ tức giận nói: “Lâm đại sư, cậu nói cho tôi biết đi, cậu là có thể trị hay là không muốn trị?”
Lâm Phàm nhìn đối phương mấy lần, sau đó lấy ra một miếng gỗ chuẩn bị điêu khắc: “Có thể trị, nhưng tôi không muốn trị. Bởi vì trị xong sẽ làm cho lòng tôi áy náy.”
Vấn đề đơn giản như vậy đấy.
Chu Thạch Minh nghe xong thì cảm thấy ức chế, ông ta không ngờ ông ta đã làm tới mức này mà vẫn có người từ chối dứt khoát như vậy, thế thì chẳng khác nào không nể mặt ông ta chút nào rồi.
“Mời đi cho, đừng cản trở tôi làm ăn.” Lâm Phàm xua tay, hắn không muốn nói gì thêm với bọn họ nữa.
Với năng lực của hắn bây giờ mà hắn chịu tốn thời gian để nói nhiều với bọn họ thì cũng là do hắn tốt tính nên mới khách sáo như thế đấy.
Lạch cạch!
Đột nhiên Chu Quân hất bay khối gỗ trong tay Lâm Phàm.
Trong nháy mắt xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Triệu Chung Dương đang chơi điện thoại cũng ngỡ ngàng như bị đứng hình. Cái thằng nhóc này chui ra từ đâu mà lá gan lớn dữ vậy nè?
Lại dám hất bay công cụ trong tay của anh Lâm.
Nhưng rõ ràng Chu Quân chưa thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc này, cậu ta đập hai tay lên mặt bàn rồi tức giận nói: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Lâm Phàm ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Quân mà không nói gì cả.
Chu Quân bắt gặp ánh mắt này của Lâm đại sư thì bỗng nhiên cảm thấy khó thở, dường như cảm nhận được sự sợ hãi mà không khỏi nuốt nước miếng một cái.
“Nhìn tôi làm gì, anh có thể trị thì tại sao lại không trị cho tôi hả?” Ánh mắt Chu Quân bắt đầu né tránh, có vẻ như không dám đối mặt với Lâm đại sư, nhưng đã quen thói con ông cháu cha, nên cũng mặc kệ mà tức giận hét lên.
Ngược lại Chu Thạch Minh không ngờ con trai mình dám đánh rớt đồ trong tay của Lâm đại sư, ông ta cũng bị ngớ người trong giây lát. Mặc dù ông ta dám chất vấn Lâm đại sư, nhưng tuyệt đối sẽ không xúc động như vậy.
Dù ông ta biết tuy Lâm đại sư có thành tựu rất cao nhưng chắc chắn không có năng lực để đánh đổ ông ta, có điều ông ta cũng không muốn trêu chọc người có thành tựu lớn thế này làm gì.
Sau đó, ông ta nghiêm mặt nhìn con trai mình nói: “Nhặt đồ lên, ai cho mày gây hấn như vậy hả?”
Chu Quân nhìn ánh mắt của cha mình, trong lòng cậu ta cũng rất hoang mang. Sau khi cậu ta hất đồ xong thì cũng thấy hơi hối hận, cậu ta do dự một lúc rồi mới khập khiễng đi qua, sau đó ngồi xổm xuống nhặt khối gỗ lên.
Nhưng mà trẻ trâu thì hay thích giữ sĩ diện, cậu ta không muốn thể hiện như mình rất sợ hãi nên chỉ tùy tiện để khối gỗ lên bàn.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay nói: “Cậu qua đây đi.”
“Làm gì?” Chu Quân cảnh giác nhìn Lâm Phàm, cậu ta không biết đối phương muốn làm gì.
“Cậu qua đây một lát.” Lâm Phàm giơ tay lên, hắn lại lặp lại lời vừa nói.
Chu Thạch Minh ở bên cạnh nói: “Lâm đại sư kêu mày qua thì mày qua đi, nói nhiều như thế làm gì!”
Ngay cả cha mình cũng đã nói vậy rồi, rốt cuộc Chu Quân cũng đành đi gần đến, chẳng qua trong lòng hắn không biết tên này đang muốn làm gì.
Nhưng bất ngờ!
Một tiếng trong trẻo vang lên.
Lâm Phàm trực tiếp giơ tay lên tát một bạt tay vào mặt cậu ta, sau đó chỉ ra đường cái của phố Vân Lý: “Lập tức cút cho tôi, ai cho cậu lá gan mà dám lên mặt ở đây hả?”
Chu Quân bị ăn một bạt tay muốn nổ đom đóm mắt, hoa mắt chóng cả mặt. Một cái tát này là Lâm Phàm đã nương tay lắm rồi, nếu không thì đúng là đánh bay luôn cả sọ não ra mất.
Chu Thạch Minh thấy cảnh này thì hết cả hồn, sau đó tức giận nói: “Lâm đại sư, cậu quá đáng rồi đấy! Dù cho nó không đúng đi nữa thì cậu cũng không được đánh nó chứ!”
Có điều câu nói này của ông ta đã khiến cho Lâm Phàm mắng thêm một câu.
“Ông cũng biến đi cho tôi, đừng chọc cho tôi tức giận. Hôm nay đúng là gặp thứ gì đâu không, tâm trạng đang tốt cũng bị hai người này làm cho bực bội khó chịu.” Lâm Phàm cảm thấy có phải do tính tình của mình quá tốt hay chăng?
Vì hắn làm quá nhiều chuyện tốt nên tất cả mọi người đều cảm thấy có vẻ như hắn rất hiền lành dễ bắt nạt thì phải?
Bình thường hắn nói chuyện rất lịch sự với người khác là vì hắn hòa nhã, nhưng không chứng tỏ có thể tùy tiện leo lên đầu hắn muốn là gì làm được.
“Cậu…” Chu Thạch Minh sững sờ, ông ta không ngờ Lâm đại sư lại thẳng thừng kêu ông ta xéo đi, cho nên cũng tức điên lên.