Chương 1646: Chuyện này vẫn chưa xong
“Họ Lâm kia, cậu quá đáng lắm rồi, cậu nói cái gì? Cậu muốn tôi cút hả?”
Lâm Phàm đứng lên rồi để khối gỗ và dao khắc trong tay lên bàn: “Tôi lặp lại lần nữa, lập tức cút ngay cho tôi.”
“Đây là nhà cậu hay gì? Chúng tôi ở đây đấy, cậu có quyền gì bắt chúng tôi cút?” Chu Thạch Minh tức giận nói. Từ đó đến giờ, ông ta chưa bao giờ gặp được người chẳng kiêng nể gì với ông ta như này cả.
Lâm Phàm không muốn nhiều lời mà trực tiếp đi tới, sau đó hắn đột nhiên nhấc cổ áo của hai người lên rồi lôi đi ra bên ngoài.
“Làm gì hả, thả ra, thả ra.” Hai người Chu Thạch Minh và Chu Quân gào thét, nhưng dưới sức mạnh không phải người thường của Lâm Phàm thì không hề có chút cơ hội phản kháng nào.
Các ông chủ cửa hàng xung quanh nghe thấy tiếng hô thì đều đi ra khỏi tiệm hóng hớt, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc thấy ông chủ nhỏ mỗi tay một người ném cả hai người ra đường cái phố Vân Lý thì cũng đều ngây ngẩn.
Bọn họ thật sự chưa bao giờ thấy ông chủ nhỏ tức giận đến mức như này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?
Lâm Phàm ném hai người ra bên ngoài rồi nói: “Bây giờ lập tức xéo đi, sau này cũng đừng tới phố Vân Lý nữa, ở đây không chào đón mấy người.”
…
Điền Thần Côn nhìn tất cả mọi chuyện, cũng lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Hai người này cảm giác giống như bị thiểu năng trí tuệ vậy.”
Triệu Chung Dương: “Anh Lâm đôi khi biểu hiện quá thân thiện khiến người ta cảm thấy là người dễ bắt nạt. Nếu như là tôi thì sớm đã xông lên, đánh cho hai người này một trận rồi.”
Điền Thần Côn cười ha hả nói: “Đừng nói tôi xem thường cậu, chỉ với vóc dáng này của cậu thì đừng để đến cuối cùng bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập đó nha.”
Triệu Chung Dương vốn định trả lời một câu, ông ngầu hơn tôi sao? Thế nhưng đột nhiên nghĩ đến tên Thần Côn này hình như trên người cũng có công phu, hơn nữa còn rất lợi hại nên cũng không nói thêm một câu phí lời nào nữa.
Điền Thần Côn rất đắc ý, đời này bản thân bị hủy hoại hoàn toàn trên tay Bát Quái Chưởng, có điều bây giờ xem ra cũng không tính là thất bại. Còn có thể dựa vào Bát Quái Chưởng làm cho cái tên nhóc này phải á khẩu không nói nên lời.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía trước, hai tên nhà giàu này thực sự là ngứa đòn mà. Lúc tên què kia làm càn ông ta đã muốn dùng một chưởng khiến cho gã ta nằm bẹp trên nền xi măng rồi, nhưng làm sao có thể nghĩ tới tên nhóc Lâm Phàm lại trực tiếp động thủ. Phong cách làm việc này, có chút khí phách giống như lúc ông ta thời còn trẻ.
Tài xế của Chu Thạch Minh khi nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho choáng váng, muốn lên hỗ trợ nhưng lại nghĩ hay là thôi đi. Đây chính là Lâm đại sư đó, hình như còn có một chức danh là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật, chuyện này thật đúng là có muốn cũng không làm gì được.
Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ông chủ của mình người khác đối đãi như vậy, tâm can cũng có chút không chịu được.
“Ông chủ nhỏ, sao vậy?” Những ông chủ cửa hàng xung quanh tiến đến hỏi, không biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Có điều Lâm Phàm vẫn chưa nói rõ tình huống thì Chu Quân đã không nhịn được mà cảm thấy vô cùng nhục nhã, cho nên đã chửi lấy chửi để.
“Con mẹ nhà anh, anh có gì đặc biệt...”
Bốp!
Lời còn chưa nói xong thì đã bị một ông chủ cửa hàng vả cho một cái đến hồ đồ.
“Ngậm cái miệng thối của anh lại, còn dám chửi ông chủ nhỏ một câu, tôi vả vỡ miệng anh.” Cơ thể ông chủ này rất cường tráng, là người bán thiết bị thể dục. Đầu chải tóc húi cua, cơ bắp rất cuồn cuộn, hiển nhiên là thường xuyên luyện tập. Bình thường không quá thích nói chuyện nhưng hôm nay lại chủ động ra tay.
“Đúng, loại người như này đáng bị đánh, còn chửi ông chủ nhỏ, thật là coi người phố Vân Lý chúng tôi dễ bắt nạt hay sao?”
Ông Lương: “Tiểu Huy, anh đánh tốt lắm, tối nay tôi mời anh uống rượu.”
Lâm Phàm nói: “Anh Huy, đừng chấp nhặt với những người kém hiểu biết này.”
“Ông chủ nhỏ, loại người như này chính là muốn ăn đòn, có chút tiền là không coi ai ra gì cả, cũng không xem đây là nơi nào.” Tiểu Huy hơn ba mươi tuổi, bộ dạng tức giận này đúng thật là có chút khiến người ta sợ hãi.
Chu Quân nhìn thấy đám ông chủ cửa hàng của phố Vân Lý này, tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Các...các anh.”
“Anh cái gì mà anh, ngón tay chỉ thử nữa xem, chưa bẻ gãy ngón tay của anh, có phải là anh không biết đau có phải không?” Anh Huy lạnh lùng nói, giơ tay lên chuẩn bị tát gã cái nữa.
Chu Quân thấy tình huống này bị dọa phải trốn ra đằng sau không dám nói thêm gì nữa.
Chu Thạch Minh thực sự giận điên lên, ông ta không ngờ rằng chuyện lại biến thành như này. Người của phố Vân Lý này đều điên giống tên họ Lâm này sao.
“Được, được, các người lợi hại.” Chu Thạch Minh bò dậy nhìn Lâm Phàm gật gật đầu, dường như là đã ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Chuyện này vẫn chưa xong đâu.