Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1647 - Chương 1647 - Cắn Hay Lắm

Chương 1647 - Cắn hay lắm
Chương 1647 - Cắn hay lắm

Chương 1647: Cắn hay lắm

Nhiều năm như vậy, thật đúng là ông ta chưa từng chịu loại sỉ nhục này, có điều tình huống bây giờ ông ta thừa nhận thất bại. Sau đó nhìn về phía người tài xế đang đứng đó không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Còn không mau lái xe đến đây.”

“Vâng, vâng.” Tài xế vội vàng lái xe qua, làm gì còn dám đứng đó, anh ta biết lần này ông chủ thực sự tức giận.

Lâm Phàm nhìn hai người, không nói gì trực tiếp vẫy tay với mọi người: “Về đi, không sao rồi.”

Những ông chủ cửa hàng mồm năm miệng mười nói.

“Ông chủ nhỏ, người này còn dám đến phải thông báo cho bọn tôi, bọn tôi nhất định sẽ giáo huấn bọn họ thật tốt.”

“Không sai, thật sự là quá làm càn, còn dám bắt nạt ông chủ nhỏ của chúng ta, thật là không cần mạng nữa sao.”

“Người phố Vân Lý chúng ta dễ bị người khác bắt nạt như vậy sao?”

“Cái bạt tai của tiểu Huy hôm nay khá lắm, tôi rất xem trọng cậu đó.”

Chu Quân phẫn nộ nhìn dám điêu dân này, trong lòng cũng rất căm hận.

Mà lúc này, Cẩu gia vui vẻ từ xa đi tới, khi tới gần phố Vân Lý chóp mũi ngửi một hơi dường như ngửi thấy có mùi gì đó khả nghi.

Lúc này, ánh mắt của Cẩu gia nhìn chằm chằm vào đôi chân què của Chu Quân, bộ dạng của nó bỗng trở nên hung dữ gầm gừ, sau đó dũng mãnh từ xa chạy đến.

Bọn người Lâm Phàm đều đã chuẩn bị quay về.

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Chỉ thấy Cẩu gia cắn ống quần của Chu Quân chết cũng không buông hơn nữa hình như còn thấy cả máu.

“Ha ha.”

Những ông chủ cửa hàng xung quanh nhìn thấy cảnh này lập tức cười lớn.

“Đến cả Cấu gia nhìn thấy tên này cũng không thoải mái.”

“Cẩu gia cắn tốt lắm.”

“Hừ, bắt nạt ông chủ nhỏ, mấy người thực sự là tự tìm cái chết. Hộ pháp của ông chủ nhỏ quay lại cũng xem như là tên này số nhọ.”

Lâm Phàm có chút kinh ngạc, cẩu gia thông minh hiểu tiếng người, sẽ không tấn công bất kỳ người nào. Bây giờ lại cắn Chu Quân một phát, hiển nhiên là có thể cảm nhận được cái gì đó.

Vốn những ông chủ cửa hàng còn cười nhưng nhìn Cẩu gia càng lúc càng hăng thì không khỏi lo lắng.

“Ông chủ nhỏ, Cẩu gia sẽ không cắn ra chuyện gì chứ?”

“Đúng vậy, Cẩu gia hung hăng như vậy, trước giờ chưa từng thấy bộ dạng này của nó.”

“Sống chết cắn không buông, chuyện này...”

Chu Quân thê thảm gào thét, Chu Thạch Minh nhin thấy chuyện này cũng dùng chân đá con chó, mà tài xế nhìn thấy tình huống này cũng vội vàng lên xua đuổi.

Thế nhưng Cẩu gia bây giờ đâu còn là chó bình thường, nếu như Cẩu gia thực sự ra tay thì cũng chỉ trong nháy mắt những người này đều phải đi gặp Diêm Vương rồi.

“Cẩu tử, được rồi.” Lâm Phàm liếc mắt nhìn thể hiện lời nói, cắn như vậy cũng được rồi. Nếu còn cắn nữa thì thực sự có thể cắn phế luôn chân của tên này mất.

Cẩu gia nghe thấy lời của Lâm Phàm cũng ngoan ngoãn buông ra, sau đó nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, hướng về phía Chu Quân gầm gừ lên vài tiếng.

“Con trai, con sao rồi?” Chu Thạch Minh vội vàng hỏi.

“Cha, con bị chó cắn, con bị chó cắn. Con muốn đi tiêm phòng dại.” Vết thương trên đùi khiến Chu Quân đau đến run rẩy, thực sự bị đau đến sắp chết.

Chu Thạch Minh giận dữ nhìn Lâm Phàm: “Tên họ Lâm kia, cậu thả chó cắn người, tôi phải kiện cậu.”

Lâm Phàm nhìn Chu Thạch Minh rồi giơ tay lên, giống như là ra đang ra hiệu: “Ừ, đi kiện đi, tôi đợi ông.”

Phẫn nộ như vậy chỉ trả lời câu này, Chu Thạch Minh tức giận run cả người. Đây không phải là bị dọa cho sợ mà là bị tức đến phát run: “Được, được, đợi đó.”

Sau đó vội vàng bảo tài xế đỡ Chu Quân lên xe, ngay lập tức đến bệnh viện.

Lâm Phàm nhìn Cẩu gia: “Cắn hay lắm, tên này đáng bị cắn.”

Gâu gâu!

Bây giờ Cẩu gia là chó chính nghĩa, ở bên ngoài không biết là đã làm được bao nhiêu chuyện tốt.

Không tham của rơi, trên đường nhìn thấy ví tiền đều có thể ngay lập tức đem đến đồn công an, hành vi này quả thực kinh hãi. Tất cả mọi người đều không dám tin, chuyện này là do một chú chó làm ra.

Bệnh viện!

Chu Quân vẫn kêu la thảm thiết, Chu Thạch Minh không phải người Thượng Hải, nhưng ông ta không phải người dễ bắt nạt như vậy, đặc biệt là nhìn thấy con trai mình như vậy thì lửa giận trong lòng ông ta khó có thể loại bỏ được.

Bác sĩ cắt bỏ quần, khi nhìn thấy vết thương thì hít một ngụm khí lạnh, bị cắn khá sâu: “Bị chó lớn cắn có phải rồi.”

Nhưng điều khiến bác sĩ tò mò chính là, con chó này thực sự rất kỳ lạ, cắn sâu như vậy lẽ ra phải xé ra một miếng thịt. Nhưng tại sao lại chỉ có vết răng, thậm chí không mất một miếng thịt nào.

“Con chó chết tệt này, tôi phải đánh chết nó!” Chu Thạch Minh tức giận nói, lửa giận trong lòng đã tích tụ đến ranh giới, dường như sau đó có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Bác sĩ: “Phải khử trùng trước đã, băng bó vết thương rồi hãy tiêm phòng, nhưng may mà không bị cắn đứt thịt, nếu không thì phiền phức rồi đó.”

“Cha, con không thể bỏ qua như vậy được, họ Lâm đó quả thực rất quá đáng, hắn ta làm vậy là từ tìm cái chết.” Chu Quân tức giận gầm lên.

Bình Luận (0)
Comment