Chương 1648: Không chữa nổi
Anh ta nuốt không trôi thái độ này, cho dù thế nào cũng phải nhả ra.
Quá đáng, thực sự quá đáng! Nhiều năm như vậy, nào đã từng chịu loại tức giận thế này.
Không chỉ bị họ Lâm đó tát cho một cái, ngay cả một người dân gây rối bình thường cũng dám đánh anh ta.
“Ừ, con trị liệu cho tốt đi, cha tuyệt đối sẽ không chơi vòng vo với hắn ta!” Chu Thạch Minh cũng rất tức giận, chuyện này nhất định không thể kết thúc như vậy, chỉ là động đến họ Lâm đó thì có hơi phiền phức.
Đây không phải là người bình thường, phải nghĩ ra biện pháp tốt mới được.
“Cái gì mà Lâm đại sư, nếu không phải trên người hắn ta có chút năng lực thì ai sẽ để ý tới hắn.” Chu Quân nghiêm nghị nói, rất coi thường Lâm đại sư này.
Vị bác sĩ đang chuẩn bị giúp khử trùng, nhưng khi nghe thấy những lời này thì nhíu mày, động tác trong tay cũng dừng lại rồi đặt thuốc sang một bên: “Được rồi, chỗ này của tôi không chữa nổi.”
Hai người đang tức giận, nghe như vậy thì sững sờ.
Chu Quân không nhịn được nữa mà tức giận mắng: “Anh nói đùa cái gì vậy, sao không chữa được? Trước đó không phải chữa được sao?”
Bác sĩ nhìn hai người: “Lâm đại sư là thần tượng của tôi, mấy người mắng thần tượng của tôi thì còn kêu tôi chữa trị cái gì? Mau đi đi.”
Chu Thạch Minh lại nghe thấy cái tên Lâm đại sư này, lập tức nổi giận chỉ vào bác sĩ nói: “Gọi viện trưởng mấy người ra đây cho tôi! Tôi phải xem xem, có phải mấy người ở đây đều kiêu căng như vậy hay không.”
Bác sĩ đặt đồ lên bàn, tháo khẩu trang xuống: “Thật ngại quá, chỗ chúng tôi là bệnh viện tư nhân, tôi là bác sĩ nhưng cũng được coi là viện trưởng, cho nên ông tìm tôi cũng vô dụng. Cũng xin đừng nói với tôi là bác sĩ từ tâm gì đó, Lâm đại sư cũng không chữa trị cho ông thì rõ ràng là mấy người có vấn đề, tôi tin tưởng cách làm của thần tượng mình.”
“Anh…anh!” Chu Thạch Minh cảm thấy hôm nay vận may của mình sao lại kém như vậy, vì sao từ khi đến Thượng Hải lại biến thành như vậy rồi.
Bác sĩ: “Đừng có anh anh gì nữa, mau đổi chỗ khác đi. Nếu ông kiện tôi cũng không sao, cho dù ông làm gì cũng được, tôi vẫn câu đấy, không chữa nổi!”
“Được, được, mấy người giỏi lắm, mấy người giỏi lắm!” Chu Thạch Minh bây giờ phục thật rồi, người ở đây đều rất giỏi, bắt nạt người khác.
“Cha, nhanh lên đi, con thực sự không chịu được nữa!” Chu Quân hét lên, bây giờ cậu ta đau như sắp chết đến nơi rồi.
Sau đó dưới sự hỗ trợ của tài xế, bọn họ nhanh chóng lái xe rời khỏi và đi đến bệnh viện tiếp theo.
Nhưng lần này họ đã thông minh hơn, không nói thêm về chuyện này nữa, rõ ràng là sợ bác sĩ ở đây cũng là fan cuồng của cái tên họ Lâm kia.
Nếu quả thực là như vậy thì thực sự là quá hố người rồi.
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, có đôi khi mọi chuyện xảy ra rất khó hiểu.
Sau đó hắn nhìn về phía Cẩu gia nói: “Cẩu tử, sau này không được cắn người bừa bãi, những người này rất khó xác định trong máu họ có hay không có bệnh, nếu mày mà bị nhiễm bệnh gì thì không hay lắm đâu.”
Cẩu gia ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, sau đó gầm nhẹ vài tiếng, coi như là đã ghi nhớ trong lòng.
Hôm sau!
Lâm Phàm đến cửa hàng rất sớm, hoàn toàn không để trong lòng chuyện ngày hôm qua, thực sự là không hề để tâm đến.
Chu Thế Minh gì đó mặc dù là người giàu có, thế nhưng người giàu có trong mắt người khác có vẻ như rất cao cấp, còn trong mắt hắn thì thực ra chẳng có ý nghĩa gì lớn cả.
Người dân đều đang xếp hàng ở bên ngoài, bọn họ đều rất mong chờ những chiếc bánh kếp.
Mà trong đám người xếp hàng đó lại có một bóng dáng rất đặc biệt.
Một người đàn ông trung niên đang đẩy xe lăn, và một bà cụ lớn tuổi đang ngồi trên chiếc xe lăn này.
Người đàn ông trung niên chăm sóc rất chu đáo, thỉnh thoảng nói chuyện ở bên tai bà cụ.
“Mẹ, con nghe nói bánh kếp của cửa hàng này rất ngon, nếu có thể mua được thì hãy đi nơi khác ngắm cảnh nha.”
Bà cụ ở trên xe hơi si ngốc, cũng không có phản ứng gì nhiều với lời nói của người đàn ông trung niên, nhưng vẫn có một chút phản ứng nhỏ.
Lý Hồng Sơn từ nơi khác đến, đưa mẹ già đi khắp đất nước nhìn ngắm phong cảnh, cũng coi như là hoàn thành ước mơ của mẹ.
Nhiều năm qua, vừa cố gắng làm việc vừa đưa mẹ ra ngoài xem thử.
Điểm đến được chọn lần này chính là Thượng Hải.
Khi còn nhỏ cha mất sớm, mẹ sợ nếu lập gia đình mới thì mình sẽ cảm thấy không được coi trọng, vì vậy vẫn luôn độc thân và vất vả nuôi ông đến lớn.
Lần này trước khi đến Thượng Hải, ông ta đã làm hết công việc ở nhà, những nơi nào cần đi ở Thượng Hải ông ta đều đã ghi lại. Đặc biệt là bánh kếp ở cửa hàng của Lâm đại sư trên phố Vân Lý này càng nổi tiếng hơn cả, mặc dù không chắc chắn là có thể mua được.
Nhưng đưa mẹ đến xếp hàng cũng là một loại trải nghiệm.
Ít nhất chứng minh là bọn họ đã từng đến đây.