Chương 1649: Người hiếu thuận đều lương thiện
Mặc dù cuộc hôn nhân trước đó bởi vì vấn đề của mẹ mà thất bại, nhưng ông ta không hối hận chút nào, chỉ là anh ta mù mắt mới yêu phải một cô con dâu như vậy mà thôi.
Ghét bỏ mẹ mình, muốn để bà ấy ở một mình, nhưng đối với Lý Hồng Sơn mà nói thì chuyện này sao có thể được chứ. Náo loạn đến cuối cùng thì vẫn phải ly hôn, ông ta một mình chăm sóc mẹ già, còn về hôn nhân sau này ông ta cũng không nghĩ nữa, chỉ muốn chăm sóc mẹ thật tốt cho đến khi mẹ không còn nữa.
Xếp hàng một lúc nhưng vẫn không đến lượt, đúng là có hơi đáng tiếc.
Nhưng lúc chuẩn bị đẩy xe lăn rời đi thì lại nghe thấy lời mà ông chủ cửa hàng nói, ông ta ngược lại thấy hứng thú.
“Hiểu được tờ hướng dẫn dán trên tường thì không cần phải xếp hàng nữa.”
Ông ta muốn thử một chút, sau đó đẩy xe lăn đến trước tờ hướng dẫn, cẩn thận đọc từng chữ.
Lâm Phàm đang làm bánh kếp, không khỏi bị Lý Hồng Sơn gây chú ý. Theo Lâm Phàm thấy thì người hiếu thuận thực ra rất lương thiện, cho dù là làm nhiều chuyện sai trái thì e là cũng bị xã hội làm cho buộc phải thay đổi.
Lâm phầm bắt đầu xem tướng mạo, nhìn chằm chằm vào Lý Hồng Sơn và cẩn thận quan sát.
Lý Hồng Sơn phát hiện ông chủ cửa hàng đang nhìn mình chằm chằm thì cũng nở nụ cười đáp lại.
Lâm Phàm cũng nở một nụ cười, coi như là chào hỏi.
“Ông chủ, như vậy làm sao có thể xác định được có hiểu hay không?”
Điểm bách khoa +1.
Lâm Phàm cười nói: “Ông hiểu nó rồi, chờ tôi làm xong mười phần này thì sẽ làm cho ông.”
Lý Hồng Sơn sững sờ, cứ vậy mà quyết định sao?
Thật là thần kỳ.
Lâm Phàm vừa làm bánh kếp vừa hỏi: “Ông anh, đưa mẹ ra ngoài du lịch à?”
Lý Hồng Sơn sững sờ hỏi: “Như vậy mà cũng nhìn ra được sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Nhìn anh túi lớn túi nhỏ như thế, rất giống đi du lịch.”
Lúc Lý Hồng Sơn nhìn thấy túi xách của mình thì cũng đã kịp phản ứng lại: “Đúng vậy, tôi đưa mẹ ra ngoài du lịch, trước đây mẹ tôi muốn ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh nhưng đều bị tôi làm lỡ. Bây giờ mỗi năm tôi đều đưa mẹ ra ngoài đi nhìn ngắm nhiều nơi.”
“Ông anh thật là hiếu thuận.” Lâm Phàm cười, chỉ là phía sau còn nửa câu không nói, chính là vận may không được tốt lắm.
Rất nhanh, mười phần bánh kếp đều đã bán hết, một số người dân không mua được đều có chút tiếc nuối. Thế nhưng cũng không sao, chỉ là cảm thấy cảm giác xếp hàng này quả thực không tệ.
Một ngày đều đến xếp hàng, vậy mà lại nghiện thật luôn chứ.
“Được rồi, anh trai, đến lượt anh rồi. Không phải tôi nói khoác, thế nhưng bánh kếp của tôi không phải là để trưng cho đẹp. Ăn một lần rồi thì lần sau muốn ăn cũng không dễ dàng có thể ăn được như vậy nữa đâu nha.” Lâm Phàm cười nói.
Lý Hồng Sơn cười: “Vậy được, chỉ cần mẹ tôi thích thì chính là đồ tốt.”
Lâm Phàm cười không nói gì thêm, trực tiếp bắt đầu làm. Động tác thuần thục, không có một tia dừng lại, đồng thời chiếc bánh này còn làm rất lớn, ít nhất so với bình thường làm thì to hơn một nửa.
Điền Thần Côn liếc mắt nhìn, trong lòng cũng rất tò mò, cái tên nhóc này lại bắt đầu dốc hết vốn liếng rồi.
Nghĩ lại thì cửa hàng này mỗi ngày chỉ bán mười phần bánh kếp, tiền kiếm được làm gì đủ dùng.
Nhưng ông ta biết tên nhóc này không thiếu tiền, lần trước đi Hào Giang hình như cũng kiếm được không ít, hơn nửa tiền thưởng giải Nobel y học là bao nhiêu cơ chứ.
Tên nhóc này không nói, nhưng ông ta biết hình như có bảy tám triệu.
Nghĩ lại thì con số này khiến ông ta có chút sợ hãi, đây là số tiền mà cả đời này ông ta cũng không bao giờ kiếm được, phải bày sạp trên cầu vượt xem bói bao nhiêu người thì mới kiếm được đây?
Mùi thơm xông vào mũi, dần dần lan tỏa ra xung quanh.
Lâm Phàm trực tiếp đóng gói bánh kếp lại, nói: “Xong rồi, mới ra lò, có thể nếm thử.”
Lý Hồng Sơn lấy ra năm mươi tệ đưa cho Lâm Phàm, sau đó cầm chiếc bánh kếp trong tay: “Ông chủ, cái bánh này xem ra cũng to nhỉ!”
Lâm Phàm cười nói: “Không chỉ to mà mùi vị càng ngon hơn.”
Lý Hồng Sơn cũng không tin vào lời khoác lác của ông chủ, nhưng trước đó khi tìm hiểu trên mạng thì các bình luận đều nói bánh kếp này ăn rất ngon, cho nên ông ta cũng muốn thử một lần.
Cẩn thận xé một miếng, thổi thổi, chờ không còn nóng nữa mới từ từ đưa đến bên miệng mẹ.
Dường như mẹ ông cũng đã ngửi thấy mùi thơm, há miệng ra nuốt miếng bánh kếp xuống.
Đột nhiên!
Khiến Lý Hồng Sơn kinh ngạc chính là mẹ ông ta lại lộ ra nụ cười, đây là tình huống mà trước đây rất hiếm thấy.
“Ngon.”
Âm thanh tuy nhỏ nhưng Lý Hồng Sơn lại có thể nghe được rõ ràng, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Ông chủ, chiếc bánh này của anh làm thật tuyệt.”
Lâm Phàm cười: “Hài lòng là được, không vội, Thần Côn mang một cái ghế qua đây cho anh trai này ngồi đi.”
Điền Thần Côn ngược lại có chút kỳ quái, hôm này tên nhóc này lại phát điên cái gì vậy, trước đây đâu có đối xử tốt với người khác như vậy đâu? Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mang một cái ghế đẩu từ trong cửa hàng ra.
Lý Hồng Sơn cảm tạ: “Cảm ơn!”
Theo ông ta thấy, thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.