Chương 1650: Lại tặng thêm một cái
Lâm Phàm cảm thấy ông anh trước mặt này rất phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ của mình, không khỏi cười nói: “Tôi đi chuẩn bị chút đồ.”
Lý Hồng Sơn không biết đây là đang muốn làm gì, cảm thấy ông chủ của cửa hàng này thực sự rất nhiệt tình.
Ông ta không hề biết Lâm đại sư, chủ yếu là vì bình thường công việc quá bận rộn, cũng không xem tin tức nhiều. Tin tức duy nhất mà ông ta xem chính là lúc chuẩn bị đưa mẹ ra ngoài du lịch, khi đó sẽ lên mạng xem một chút thông tin, thời gian khác cơ bản đều không động vào máy tính.
Lâm Phàm lấy ra một con dao khắc và khúc gỗ, sau đó mang một cái ghế đẩu ra ngồi trước mặt bọn họ. Lâm Phàm nhìn dáng vẻ đang ngồi trên xe lăn của bà lão, ghi nhớ lại hình ảnh đó ở trong đầu rồi sau đó cúi đầu bắt đầu động ngón tay.
Xoạt xoạt!
Điền Thần Côn ở bên cạnh quan sát, cảm thấy tên nhóc này biết thật quá nhiều thứ, tận mắt nhìn thấy mới phát hiện kỹ năng điêu khắc của thằng nhóc này thực sự rất lợi hại.
Không phải khoác lác, nhớ tới khoảng hai mươi năm trước. Cái tên tự xưng là phương nam Khoái Đao Vương, chỉ sợ là cũng không được một phần mười tốc độ của tên nhóc này.
Biến thái, thực sự quá biến thái, tiếp xúc càng lâu thì áp lực càng lớn.
Xem ra làm việc thêm một thời gian nữa thì mình phải xin nghỉ hưu, nếu không cứ tiếp tục ở bên cạnh thì bản thân mình thực sự có thể bị đả kích đến mức nằm quan tài sớm luôn mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Phàm dừng động tác lại, cẩn thận so sánh. Sau đó sửa lại một chút, một khối vật liệu gỗ hình vuông đã biến thành một bức chân dung sống động, cho dù là một chút thay đổi cũng được khắc trên đó.
Sau đó hắn khắc tên dưới đáy.
Lâm Phàm.
Hoàn mỹ, mọi thứ đã xong.
Lý Hồng Sơn không để ý những thứ này, mà là kinh ngạc vì khẩu vị của mẹ tốt như vậy. Chiếc bánh kếp to như vậy mà đã ăn được hai phần ba, thế mà vẫn còn muốn ăn thêm, điều này khiến ông ta cảm thấy khó tin.
Nhưng càng tin chắc rằng bản thân không hề đến nhầm chỗ, vài nơi được trên mạng giới thiệu quả nhiên cũng có chỗ tốt.
Mặc dù chiếc bánh kếp này năm mươi tệ là rất đắt, nhưng nhìn mẹ ăn ngon lành như vậy, ông ta cũng cảm thấy rất đáng.
Bởi vì đã lâu rồi ông ta chưa nhìn thấy mẹ ăn thứ gì mà cảm giác ngon đến như vậy.
Một chiếc bánh kếp đã ăn hết.
Lý Hồng Sơn lấy khăn tay ra, vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng lau miệng cho mẹ, người lớn tuổi cũng có một trái tim mỏng manh.
“Ông chủ, cảm ơn anh, chúng tôi phải đi rồi.” Lý Hồng Sơn cười nói, chủ động cất ghế vào trong cửa hàng.
“Chờ chút.” Lâm Phàm cười nói, đưa tượng gỗ cho ông ta nói: “Lần đầu đến Thượng Hải thì gặp nhau cũng là có duyên, cái này là tôi vừa mới khắc, tặng cho anh, xem có giống không.”
Lý Hồng Sơn sững sờ, lúc nhìn thấy tượng gỗ cũng sửng sốt, quả thực rất giống, sau đó cả kinh nói: “Ông chủ, không được, để tôi trả tiền.”
Lâm Phàm xua tay đáp: “Không cần, không đáng giá bao nhiêu đâu. Một khúc gỗ cũng chỉ có mấy tệ, tay nghề này của tôi cũng chỉ là làm chút quà tặng. Nếu thích thì cứ mang theo bên người, nói không chừng còn có thể mang lại may mắn cho ông. Người hiếu thuận như ông, cuộc đời này nhất định phải vui vẻ, hạnh phúc và may mắn có đúng không?”
Lý Hồng Sơn có chút khó xử: “Cái này…”
Lâm Phàm cười nói: “Cầm đi, thực sự không đáng giá bao nhiêu đâu, nếu ông từ chối thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Được, thực sự cảm ơn ông chủ. À! Đúng rồi, đây là đặc sản của quê tôi, ông chủ lấy một hộp nếm thử đi.” Lý Hồng Sơn mở balo ra, lấy ra một hộp đặc sản.
Lâm Phàm cũng không từ chối mà trực tiếp nhận lấy: “Được, vậy tôi sẽ thử.”
Sau khi đưa mắt nhìn hai mẹ con bọn họ rời đi, Lâm Phàm tươi cười quay trở về phòng mở đặc sản ra, nếm thử một miếng thì không khỏi cười nói: “Quả thực không tệ, mọi người cũng thử đi.”
Điền Thần Côn lấy một miếng đưa vào miệng: “Tôi nói trong hồ lồ của cậu rốt cuộc là bán thuốc gì vậy, người giàu có bỏ ra rất nhiều tiền để mua thì cậu không bán, còn người lạ này cậu lại không muốn nhận tiền, thật là kỳ quái.”
Lâm Phàm cười: “Nói với ông thì ông cũng không hiểu đâu, người này đúng là không tệ.”
Điền Thần Côn lắc đầu, ông ta thực sự không hiểu, nếu như tất cả mọi người trên thế giới đều giống như tên nhóc này thì sẽ rất khó để mà giao lưu.
Lại tặng được thêm một cái, trong lòng cảm thấy rất tốt. Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn sai người, nếu không phải hắn có kiến thức bói toán như thần thì quả đúng là không dám bảo đảm.
Hơn nữa, với kiến thức bói toán như thần này, cộng thêm sự quan sát tỉ mỉ như vậy thì còn có thể có vấn đề gì được sao?
Đồng thời, hắn lựa chọn hai người này thì bọn họ nhất định sẽ không vứt tượng gỗ của mình đi.
Điền Thần Côn tạm thời rảnh rỗi, có chút nghi hoặc hỏi: “Cậu nói xem, hai tên hôm qua liệu có đến đây làm phiền chúng ta nữa không?”