Chương 1651: Cẩu gia nghịch thiên
Lâm Phàm cũng không để chuyện này trong lòng đáp: “Ai biết được, dù sao thì cho dù họ có đến hay không thì ngày tháng của chúng ta vẫn sống như cũ.”
Điền Thần Côn nói: “Cũng đúng, nhưng mà Cẩu gia cắn cũng quá tàn nhẫn, bình thường không nhìn ra được nó lại biết cắn người như thế.”
Lâm Phàm liếc mắt một cái nói: “Cho nên, sau này ông cần phải chú ý hành vi của mình, đừng gây hấn với Cẩu gia, cẩn thận nó cắn ông đấy.”
Điền Thần Côn cười, ngồi xổm xuống nhìn về phía Cẩu gia lộ ra vẻ mặt lấy lòng: “Cẩu gia, với quan hệ giữa chúng ta, cho dù tao có chọc giận mày cỡ nào thì mày nhất định sẽ không cắn tao, có đúng không?”
Cẩu gia bá đạo lườm Điền Thần Côn một cái, trực tiếp coi thường ông ta, cúi đầu yên lặng tu dưỡng.
Lâm Phàm cười, Cẩu gia vẫn rất bá đạo, dù sao Cẩu gia rất khác với chó bình thường, nào có thể so sánh được chứ.
Về phần hai cha con Chu Thạch Minh và Chu Quân, hắn hoàn toàn không để trong lòng, trước đây hắn còn không sợ chứ đừng nói là bây giờ.
Ở một ban ngành nào đó.
Chu Thạch Minh là doanh nhân nước ngoài, còn là một vị tổng giám đốc. Cho nên được sự chiêu đãi cũng khác biệt.
Nhưng trong cuộc thảo luận, Chu Thạch Minh nói rằng Thượng Hải có quá nhiều chó hoang, ngay cả con trai của ông ta cũng bị chó hoang cắn bị thương, chuyện này khiến cho nhân viên có liên quan chấn kinh.
Thượng Hải khác với nơi khác, nơi này là kinh đô thời thượng, sao có thể có chuyện bị chó hoang cắn?
Vì vậy không hỏi ở trên một tiếng thì đã phân phó người, tiến thành bắt chó hoang trong đô thị.
Về vấn đề chó hoang trên phố Vân Lý mà Chu Thạch Minh đề cập đến, ông ta cũng không nghĩ nhiều. Thậm chí cũng không ngờ Lâm đại sư cũng nuôi một con chó, ngược lại cho rằng địa vị bây giờ của phố Vân Lý không giống trước, có thể trở thành khu phố đặc sắc nhất ở Thượng Hải.
Dĩ nhiên nơi như vậy thì cần phải coi trọng.
Chu Thạch Minh trong lòng cũng đầy ác ý. Cái tên họ Lâm kia, tuy tôi không thể làm gì cậu, nhưng đánh chết con chó của cậu thì không thành vấn đề.
Hôm sau!
Lâm Phàm đang ở trong cửa hàng, đột nhiên có một người trẻ tuổi đưa chuyển phát nhanh đi vào: “Ông chủ, có hàng của anh.”
“Tôi không mua gì cả.” Lâm Phàm sững sờ, có chút không hiểu đây là có ý gì. Tôi chẳng mua gì cả, lấy đâu ra chuyển phát nhanh chứ?
Điền Thần Côn nói thầm: “Nói không chừng là fan hâm mộ nào đó của cậu tặng cậu thư tình đấy.”
Lâm Phàm cười: “Còn thư tình nữa, tôi thấy càng giống một quyển sách hơn.”
Triệu Chung Dương: “Tôi nghe nói có người sẽ nhận được sách chăm sóc sức khỏe gì đó, đây căn bản là chuyện lừa gạt mà thôi”
Nhân viên chuyển phát nhanh cũng mặc kệ mấy chuyện này, anh ta chỉ phụ trách giao hàng cho khách hàng, sau đó thì lái xe rời đi.
Mọi người đều không quan tâm đến chuyển phát nhanh, ai cũng đều làm việc của chính mình.
“Mẹ kiếp!”
Lúc này Lâm Phàm mở hàng ra, không nhịn được chửi thề. Triệu Chung Dương kinh ngạc, còn tưởng anh Lâm nhận được thư uy hiếp từ fan hâm mộ.
“Anh Lâm, sao vậy?” Triệu Chung Dương dò hỏi.
Lâm Phàm: “Cẩu gia, Cẩu gia đi đâu rồi?”
“Không biết, từ sáng sớm đã ra ngoài rồi.” Sáng sớm lúc Triệu Chung Dương đến cửa hàng, Cẩu gia đã liều mạng chạy ra ngoài rồi, cũng không biết trong khoảng thời gian này Cẩu gia rốt cuộc làm cái gì. Thế nhưng đôi khi có thể thấy tin tức Cẩu gia ở trên mạng, bây giờ cũng được coi là một con chó rất nổi tiếng rồi.
Đương nhiên, ngay từ đầu Cẩu gia còn có thể lên tin tức với nhiều tiêu đề, nhưng về sau vì có quá nhiều chuyện, nên tiêu đề thế này không xuất hiện nữa.
“Cẩu gia nghịch thiên rồi.” Lâm Phàm nhìn thư mời trong tay, ánh mắt chăm chú, trong lòng hô to không thôi, thậm chí có chút bị đả kích.
Triệu Chung Dương có chút lo lắng, nóng lòng bước đến. Lúc nhìn thấy nội dung trong thư mời thì cũng chết lặng.
“Mẹ kiếp!”
Có một vấn đề mà liên tiếp phải chửi thể, Triệu Chung Dương là người rất ít khi chửi thề. Thế nhưng thứ mà cậu ta nhìn thấy bây giờ không thể không khiến cậu ta chấn kinh, bởi vì chuyện này quá sức tưởng tượng.
Điền Thần Côn thở dài.
“Hai người rốt cuộc đang làm gì vậy, một câu rồi lại một câu mẹ kiếp, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Phàm nhìn lại một lần nữa, sau khi xác nhận tất cả đều là thật thì không khỏi cảm thán nói: “Cẩu gia nghịch thiên rồi, vậy mà lại được bầu là một trong mười người có ảnh hưởng nhất ở Trung Quốc.”
Mới đầu Điền Thần Côn cũng không để ý, nhưng đột nhiên lúc này kịp phản ứng lại, khuôn mặt hoang mang nhìn Lâm Phàm: “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa xem, tôi hình như chưa nghe rõ.”
Lâm Phàm có chút khó hiểu: “Mẹ nó, chuyện này đúng là có chút khó tin, Cẩu gia vậy mà lại có thể được giải thưởng này, thật mẹ nó gặp quỷ rồi.”
Ngô U Lan cũng tò mò đi đến liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Vậy mà lại là sự thật!”
Triệu Chung Dương suy nghĩ một chút nói: “Anh Lâm, em cảm thấy đây rất có thể là giải thưởng cho Cẩu gia vì đã cứu người trong đám cháy năm ngoái.”
Lâm Phàm: “Vậy cũng không nên trao thưởng cho nó chứ.”