Chương 1652: Chó phố Vân Lý bị bắt
Triệu Chung Dương: “Em thấy là có sự thay đổi rồi, không phải người ta thường nói chó là bạn tốt của con người sao? Anh xem, đều là bạn bè cả thì trao giải thưởng không phải là chuyện không thể, đúng không?”
“Cũng có lý, chuyện Cẩu gia dũng cảm cứu người trong đám cháy đó đã gây ảnh hưởng lớn trên mạng, được tuyển chọn cũng là có khả năng.” Lâm Phàm nói.
Triệu Chung Dương: “Bây giờ không phải là có thể được chọn hay không, mà là thực sự được chọn rồi, cần phải đến hiện trường. Đến lúc đó anh Lâm cùng Cẩu gia đến buổi lễ trao giải, em cảm thấy có lẽ là anh sẽ phát biểu cho Cẩu gia rồi đó.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười, không ngờ bản thân lại có thể nuôi dưỡng Cẩu gia thành như vậy.
Thức ăn chính nghĩa cho chó quả thực là rất tốt, không uổng công mình tiêu tốn điểm bách khoa để nuôi nó.
Bây giờ cũng không biết nuôi dưỡng Cẩu gia tiêu tốn hết bao nhiêu thức ăn chính nghĩa cho chó nữa, dù sao cũng đã là rất nhiều rồi.
Gâu gâu!
Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa, hơn nữa còn có vẻ rất dữ dội.
Đúng lúc đó bên ngoài cũng có tiếng hô của một ông chủ cửa hàng: “Ông chủ nhỏ mau ra đây đi, có người muốn trộm chó!”
Trong phòng.
Lâm Phàm cùng mọi người vẫn đang thảo luận về vấn đề này, khi nghe thấy tiếng hô này cũng sững sờ, thất thần nhìn nhau.
“Chuyện gì vậy? Đi thôi, mau ra ngoài xem ai mà to gan như vậy, lại dám đến phố Vân Lý để trộm chó.” Lâm Phàm rất nghi hoặc.
Phố Vân Lý có Cẩu gia bảo vệ mà cũng dám đến đây trộm chó, lấy đâu ra dũng khí như vậy chứ?
Hắn ngược lại không sợ Cẩu gia sẽ bị người ta trộm mất, mà là sợ Cẩu gia không nhịn được lại nổi giận lên, nếu quả thực là như vậy thì thật khiến người ta bất lực.
Ngã tư phố có vài chiếc xe thi hành pháp luật đang dừng lại, tiếng chó sủa từ đó truyền đến. Trên xe có một cái lồng lớn, bên trong mỗi cái lồng nhỏ đều có một con chó.
Lúc này, hiện trường có vài người mặc đồ bảo hộ, trong tay cầm dụng cụ đặc biệt đang bịt đầu một con chó lại, người còn lại thuần thục mở cái lồng ra và đặt con chó vào.
Cho dù xung quanh có rất nhiều ông chủ cửa hàng khuyên họ dừng lại nhưng họ vẫn như cũ, không hề có ý dừng tay.
Cẩu gia hằm hằm nhìn cảnh tượng trước mắt, sủa gâu gâu rất to. Chị Hồng thì ở bên cạnh an ủi, bảo Cẩu gia đừng manh động, sau đó trừng mắt nhìn đám người này.
“Các người dừng tay lại cho tôi! Các người định làm gì, đây là chó của phố Vân Lý, các người dựa vào đâu mà bắt?” Chị Hồng tức giận hỏi.
Một nhân viên trong đó có giọng điệu rất bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng, vừa nói vừa dùng dụng cụ để giữ con chó. Thế nhưng con chó đó né tránh rất nhanh, lập tức chạy thoát.
“Đây là nhiệm vụ cấp trên giao phó, có quá nhiều chó hoang đã gây ảnh hưởng lớn và tổn thương đến mọi người, cần phải dọn dẹp một chút. Mấy người mau tránh ra, những con chó này không phải vật nuôi của gia đình thì đừng quản.”
Chị Hồng ở phía trước ngăn lại: “Không được, đây là vật nuôi của người phố Vân Lý chúng tôi, mấy người còn không mau mở chiếc lồng thả chúng ra.”
Mấy nhân viên công tác này không để ý chị Hồng, thậm chí còn phớt lờ những chủ cửa hàng xung quanh mà tiếp tục công việc, có người trong tay cầm gậy bắt đầu gõ lên lồng.
Cẩu gia nhe răng trợn mắt gầm nhẹ.
Những con chó trong lồng hét lên: “Lão đại, cứu chúng tôi!”
“Lão đại cứu mạng!”
Cẩu gia nghe thấy đám đàn em kêu cứu, nó là lão đại sao có thể mặc kệ được chứ. Nếu như không phải chủ nhân của vợ nó khống chế nó lại thì nó đã xông lên đối đầu với đám người này từ lâu rồi.
“A! Con chó này hơi hung dữ nha, vài người đến đây cùng tôi bắt nó lại đi.” Một nhân viên mập mạp không để ý đến ánh mắt tức giận kia, vẫn như cũ rất bình tĩnh mà bận rộn công việc.
Đối với loại tình huống này hắn cũng không còn lạ gì nữa, chẳng lẽ đám người này dám đánh bọn họ hay sao?
Nơi này là Thượng Hải, đánh người thì sẽ bị ngồi tù, chỉ cần bị thương nhẹ thì ngồi tù vài tháng cũng là chuyện bình thường, cho nên bọn họ không sợ.
Thậm chí còn có thái độ kiểu, nếu anh có gan thì đến đây đánh. Còn không thì nhanh chóng nhường đường.
Một cái vợt bắt chó đánh úp về phía Cẩu gia, đúng lúc này cái vợt bị người ta bắt được.
Lâm Phàm đến hiện trường cẩn thận xem xét thì đúng là có chút nghiêm trọng. Mấy con chó đàn em của Cẩu gia đa phần là bị bắt hết rồi, là bọn họ muốn một mẻ bắt gọn đây mà.
“Các người làm gì vậy? Bắt chó trong phố Vân Lý của chúng tôi làm gì?” Lâm Phàm hỏi.
Các chủ cửa hàng nhìn thấy ông chủ nhỏ đã đến thì cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như trong lòng họ ông chủ nhỏ chính là trụ cột của phố Vân Lý này.
“Ông chủ nhỏ, không biết là bị ai tố cáo nên bị người cấp trên nhìn trúng, muốn bắt hết chó hoang trong phố Vân Lý của chúng ta.” Ông Lương ở một bên tức giận nói, hận không thể đánh cho người đã tố cáo đó thành mặt gấu trúc.
Nghe vậy, không cần nghĩ hắn cũng biết là ai tố cáo rồi.
Ngoại trừ Chu Thạch Minh ra còn có thể là ai đây?