Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1682 - Chương 1682 - Đừng Nên Quản Quá Nhiều

Chương 1682 - Đừng nên quản quá nhiều
Chương 1682 - Đừng nên quản quá nhiều

Chương 1682: Đừng nên quản quá nhiều

Lúc này Hoàng Chấn không muốn nói gì nữa, thể diện mất sạch rồi, cũng là bị đánh cho sợ hãi. Sau đó mặt xám xịt lái chiếc xe bị đâm tan nát rời đi, rất nhanh đã rời khỏi hiện trường.

“Đừng đi chứ, phí sửa xe tôi còn chưa đưa nữa.” Lâm Phàm mở lời nói.

Hoàng Dương Sơn vừa nghe cũng vội vàng nói: “Lâm đại sư, còn phí sửa chữa gì nữa chứ, cái tên nhóc này nó hồ đồ. Cậu đây là cứu người, là làm đúng, xe của cậu cứ để tôi sửa cho.”

Lâm Phàm: “Được thôi, chuyện này cũng giải quyết rồi, xe của tôi tôi tự giải quyết, để Hoàng tổng phải chạy tới đây một chuyến thật ngại quá.”

“Không có, không có.” Hoàng Dương Sơn vội vàng nói.

Cảnh sát giao thông nhìn cảnh xảy ra trước mặt cũng rất bái phục, Lâm đại sư thật là lợi hại.

Không thể không phục được.

Chuyện này đối với Lâm Phàm mà nói chỉ là chuyện nhỏ, một tên nhóc kiêu ngạo như vậy nên hắn nhất định phải tận tâm sử dụng quan hệ để chào hỏi cho tốt rồi.

Nhưng không ngờ rằng, Thượng Hải lại nhỏ như vậy, vòng bạn bè của mình có chút rộng. Không cần tự mình động tay mà đã khiến cha của tên nhóc này đến thăm hỏi nó rồi.

Mặc dù hắn không quá để ý những thứ này, nhưng Hoàng Dương Sơn tự nhiên biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Hơn nữa, nếu đã quen biết vậy chắc chắn là người trong giới, vậy nên Hoàng Dương Sơn cũng biết tính khí của hắm, đồng thời cũng chán ghét chuyện này.

Hôm nay, không ngờ cái thằng nhóc vô lại nhà ông ta lại làm ra chuyện như vậy, khiến Lâm đại sư có ấn tượng không tốt đối với ông ta, chuyện này sao ông ta có thể nhịn cho được.

Theo Lâm Phàm thấy, cái tên nhóc này sau khi về nhà chắc chắn còn phải chịu một trận đòn mãnh liệt nửa.

Về phần sẽ đánh đến mức độ nào, vậy thì khó mà nói được, dù sao không chết thì cũng là lột sạch da.

Trong xe, Lâm Phàm luôn cảm thấy chiếc xe này có gì đó không đúng, giống như lái không phải là quá thuận lợi. Mặc dù ở hiện trường không có biểu hiện xót xa nhiều, nhưng bây giờ khi đang không có người, hắn thực sự rất xót.

Gọi một cuộc điện thoại cho người anh em mình.

“Minh Dương, xảy ra chuyện lớn rồi.” Điện thoại vừa kết nối Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài nói.

Vương Minh Dương ở đầu dây bên kia còn tưởng là thực sự xảy ra chuyện lớn rồi, vội vàng nói: “Sao vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lâm Phàm: “Tôi đâm vào xe của người ta, xe của mình cũng bị hỏng luôn rồi.”

Vương Minh Dương vừa nghe thấy là chuyện này thì nhất thời không chút suy nghĩ nói: " Đại ca à, cậu đúng là tên cuồng ma phá xe sao, cậu nói xem đến bây giờ cậu phá bao nhiêu chiếc xe rồi. Xem ra lúc tôi có thời gian, phải nhập cổ phần một công ty xe ô tô thôi.”

“Không cần phải nói nữa, tôi bảo tài xế lái một chiếc xe khác đến chỗ cậu, xe này của cậu ngày mai tôi bảo người đến chỗ cậu lái về, tôi sửa lại một chút rồi tự mình sử dụng vậy.”

Nghĩ một chút, vẫn là cảm giác không nỡ, chiếc xe này mặc dù bị đâm hỏng rồi nhưng vẫn lấy đi sửa lại một chút, bản thân sử dụng tiếp là được rồi. Có điều đối với người anh em này của mình, anh ta vẫn rất cam lòng.

Lâm Phàm: “Vậy thì thật là tuyệt. Được rồi, không sao nữa rồi, cúp máy đây.”

“Anh gửi số điện thoại…”

Tút tút!

Lâm Phàm cũng không đợi Vương Minh Dương lải nhải tiếp mà đã lập tức tắt máy, tình cảm giữa hai người cũng không cần giả dối. Nên nói, chắc chắn sẽ nói thẳng ra.

Sau khi dừng xe xong, Lâm Phàm đứng ở quảng trường chỗ mọi người thường đi lại, ánh mắt lướt qua xung quanh.

Mặc dù người phù hợp bất kỳ yêu cầu không phải là dễ dàng mà có thể gặp được, thế nhưng cũng có rất nhiều đối tượng, chỉ là có đôi khi hắn không nhìn thấy mà thôi.

Lúc này, một bóng người thu hút sự chú ý của Lâm Phàm.

Cũng không phải là bóng người kia đáp ứng được yêu cầu của nhiệm vụ mà là cảm giác có chút kỳ quái, một cô bé đứng trước cửa ra vào của cửa hàng KFC, trong tay cầm một chiếc bát sắt xin tiền người qua đường.

Nhưng mà cũng không có bao nhiêu người cho, người đi đường hình như rất ghét, có người còn muốn trốn ra xa.

Lâm Phàm đứng đó nhìn một lúc, tính bao đồng lại nổi lên, sau đó đi về phía cô gái nhỏ.

“ Cô bé, cháu đang làm gì vậy? Người lớn nhà cháu đâu?” Hắn tiến đến trước mặt cô bé, khom người hỏi.

Cô bé nhìn Lâm Phàm, khuôn mặt cô bé không mấy sạch sẽ lắm nên lúc này lộ ra chút sợ sệt, sau đó cúi đầu muốn rời đi.

Nhưng bị Lâm Phàm kéo đứng lại.

“Cháu gái, chú là người tốt, có thể nói với chú người lớn nhà cháu đâu không? Vì sao cháu lại một mình ở đây xin tiền?” Lâm Phàm tươi cười hỏi, loại chuyện như này ở Thượng Hải vốn không hiếm thấy, có những lúc không nhìn thấy chỉ là bởi vì không chú ý nhiều mà thôi.

Cô bé không nói lời nào vẫn luôn cúi đầu, cầm bát sắt trong tay.

Lâm Phàm nhìn cô bé cũng không hỏi nữa, hắn đã nhìn ra: “Được rồi, chú dẫn cháu đến đồn cảnh sát được không?”

“ Ôi chao, người anh em, anh đang làm cái gì vậy? Có những chuyện đừng nên quản nhiều.”

Bình Luận (0)
Comment