Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1683 - Chương 1683 - Chuyện Này Ai Quản?

Chương 1683 - Chuyện này ai quản?
Chương 1683 - Chuyện này ai quản?

Chương 1683: Chuyện này ai quản?

Lúc này, có một bàn tay đặt lên vai Lâm Phàm, giọng điệu không phải là quá thân thiện, còn có chút uy hiếp.

Lâm Phàm quay người nhìn tên thanh niên trẻ trước mắt: “Sao nào? Tôi là thích lo chuyện bao đồng đó.”

“Anh thần kinh à, đứa trẻ này anh quen à?” Người thanh niên một tay nắm cổ áo của cô bé kéo lại, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Đừng xen vào chuyện của người khác.”

Sau khi vừa nói xong câu này thì nhìn xung quanh rồi ngay lập tức đưa cô bé rời khỏi nơi này.

Mà Lâm Phàm thì bước lên một bước bóp cổ tay của người thành niên, người thành niên đau đến mức phải thả tay ra: “Đau, anh làm cái gì, buông ra cho tôi.”

Lúc này, lại có hai người đàn ông đi tới, trong đó có một người kéo Lâm Phàm lại nói: “Làm cái gì đấy, nơi công cộng đánh nhau cái gì?”

Mà người tên thành niên thì muốn nhanh chóng dẫn cô bé rời đi, trong mắt Lâm Phàm, nếu như trên thế giới này có người có thể trong tầm mắt hắn mà có thể mang người đi, thì chỉ có thể là quỷ sống mà thôi.

Đẩy hai người đàn ông bên cạnh ra, một tay túm lấy người thanh niên đang nắm tay cô bé kia đấm một cái, khiến cho anh ta ngã lăn xuống đất: “ Muốn làm cái gì, tôi cho phép anh dẫn cô bé này đi sao?"

Hai tên khác nhìn thấy cảnh này nhất thời lo lắng liếc nhau một cái rồi gật đầu, dường như cũng không ngờ rằng vậy mà lại thực sự có người lo chuyện bao đồng như này.

Người bây giờ nhìn thấy loại tình huống này, có ai mà không biết cô bé này là có chuyện gì, nhưng tại sao mặc kệ,? Chẳng lẽ cái tên này trong lòng không hiểu hay sao?

“Anh thực sự muốn tìm chết?” Hai tên trực tiếp xông lên, muốn đánh Lâm Phàm ngã xuống đất.

Có điều trong mắt Lâm Phàm thì những người này hắn chỉ cần một đầu ngón tay là có thể trực tiếp nghiền chết bọn họ.

Bốp!

Trong nháy mắt Lâm Phàm đã khiến hai tên kia toàn bộ ngã gục xuống đất, từng người nằm đó ôm chân gào thét thảm thiết.

Người xung quanh đi qua cũng vây quanh xem, không biết là xảy ra chuyện gì.

“Đây là sao vậy, sao lại đánh nhau vậy?”

“Không biết, có điều nhìn thì có vẻ là vì cô bé kia.”

“Cô bé kia tôi biết, vẫn luôn ở đó ăn xin, tôi cảm thấy chắc là bị người khác khống chế.”

“Người này cũng to gan thật, loại chuyện này hắn cũng dám quản, những người này đều có băng đảng, cũng không sợ bị người ta báo thù hay sao?”

Lúc này, Lâm Phàm lấy điện thoại ra trực tiếp gọi 110.

“Alo, cảnh sát, tôi muốn báo án. Ở đây có kẻ khống chế trẻ em đi ăn xin, tôi nghi ngờ đây là trẻ em bị lừa bán.”

Cảnh sát: “Chúng tôi không quản được.”

Lâm Phàm sững sờ: “Tại sao lại không quản được?”

Cảnh sát: “Tôi cho anh một số điện thoại cố định, loại chuyện này do bọn họ quản.”

Lạch cạch!

Lâm Phàm trực tiếp cúp máy, ngay lập tức gọi cho Lưu Hiểu Thiên, nói rõ chuyện xảy ra ở đây.

“ Ồ! Là Lâm đại sư?” Lúc này người xung quanh nhận ra, đây không phải là Lâm đại sư sao?

Lâm Phàm nhìn về chỗ mọi người gật đầu, sau đó sờ đầu cô bé nói: “Không sao, gặp được chú thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.”

Hắn không ngờ tới, ở Thượng Hải vậy mà còn có phát sinh loại chuyện này.

Xem ra, bình thường không có việc gì thì mình nên đi ra ngoài một chút. Tuy rằng trong mắt người khác thì hắn hoàn toàn thuộc loại xen vào việc của người khác. Thế nhưng phải thừa nhận, hắn thật sự là một người thích xen vào việc của người khác.

Nếu không, có ai không chịu nổi thì có thể đến đánh chết hắn đi.

Nếu không đánh chết được hắn thì tấm lòng thích xen vào việc của người khác cũng không có cách nào tiêu tán.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe cảnh sát đã đến.

Lưu Hiểu Thiên đã thăng chức, bây giờ đã là phó cục cảnh sát. Vốn dĩ đối với loại chuyện này thì anh ta hoàn toàn có thể phái người bên dưới tới giải quyết. Nhưng Lâm đại sư tự mình gọi điện thoại tới, nên anh ta cảm thấy không thể làm cho Lâm đại sư thấy mình thăng chức thì bỏ qua những chuyện như vậy.

Đối với anh ta mà nói thì chỉ cần là báo cảnh sát, vậy dù là bất kể chuyện gì đi nữa thì trong lòng cũng không thể xem là chuyện nhỏ, mà phải coi như là chuyện lớn để mà xử lý cho tốt.

“Lâm đại sư, anh đang ở đâu?” Lưu Hiểu Thiên vội vàng đi tới. Mấy cảnh sát đi theo cũng đứng hết ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn Lâm đại sư. Ở trong đơn vị họ được nghe nhiều nhất chính là chuyện xưa giữa Lâm đại sư và lãnh đạo của họ.

Theo họ thì những chuyện này thật sự quá truyền động lực.

Lãnh đạo Lưu Hiểu Thiên của họ trước kia chỉ là một người quản lý trật tự đô thị, thế nhưng từ sau khi quen biết Lâm đại sư thì toàn phá những vụ án thật sự kinh người, dần dần đi lên tới vị trí hiện tại.

Mà bọn họ cũng biết, áp lực trong lòng lãnh đạo lớn biết bao. Đối với mọi chuyện đều phải nghiêm túc đối xử như nhau, không muốn bị người ta nói xấu.

Chuyện này thật ra không ở khu vực quản lý của bọn họ, lãnh đạo bọn họ cũng sẽ không phải quản mấy thứ như thế này. Nhưng theo anh ta thấy thì cảnh sát thiên hạ đều là người một nhà, chỗ nào có việc thì chỉ cần gặp phải thì đều phải quản.

Bình Luận (0)
Comment