Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1684 - Chương 1684 - Nghiêm Khắc Phê Bình

Chương 1684 - Nghiêm khắc phê bình
Chương 1684 - Nghiêm khắc phê bình

Chương 1684: Nghiêm khắc phê bình

Lâm Phàm chỉ vào ba người nằm trên mặt đất: "Chỉ có ba người này mà muốn đánh tôi để mang đứa bé đi. Nếu họ chịu xem tin tức nhiều hơn một chút thì có lẽ đã không dám thách thức tôi như vậy rồi."

Lưu Hiểu Thiên cười lắc đầu, Lâm đại sư nói cũng là sự thật. Nếu biết là Lâm đại sư thì tốt nhất là đừng đi ra. Nhưng ai ngờ được ba thằng nhóc này lại không biết sống chết, thật đúng là tự tìm đường chết mà.

Lưu Hiểu Thiên vẫy tay: "Mang hết về, thẩm vấn thật tốt cho tôi.”

Đám cảnh sát đi theo gật đầu, lập tức khống chế ba tên thanh niên này.

Lâm Phàm noia: "Cô bé này các anh mang về trước đi, hỏi thăm hẳn hoi xem có thể tìm được cha mẹ hay không. Nếu thật sự không tìm được thì cứ ở tạm trong viện phúc lợi của tôi trước.”

Lưu Hiểu Thiên gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề. Nếu như đứa bé này thật sự là bị bắt cóc thì chắc chắn phải xử lý theo pháp luật. Chẳng qua không biết chúng còn có băng đảng hay không, cái này phải thẩm vấn rõ ràng mới được.”

"Không nghĩ tới năm ngoái vừa mới đả kích một băng đảng lớn rồi mà năm nay bọn chúng dám quay trở lại, đúng là lũ coi thường pháp luật mà."

Lưu Hiểu Thiên cũng tức giận, xem ra dưới sự thúc đẩy của tiền bạc, vẫn sẽ có rất nhiều người mạo hiểm.

Đối với những người này thì đó chính là chẳng cần làm gì, mỗi ngày trông coi bọn trẻ là có thể kiếm tiền không công, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền, thật sự là đám người táng tận lương tâm.

Sau khi bọn Lưu Hiểu Thiên rời đi, Lâm Phàm chào hỏi người dân xung quanh rồi đi nơi khác xem có thể gặp được người thích hợp hay không.

Sau đó hắn đi tới bồn hoa bên cạnh mở điện thoại di động lên Weibo. Đối với quá trình báo cảnh sát của mình lúc trước, hắn thật sự không hài lòng.

"Vừa rồi gặp phải một cô bé bị người ta khống chế để ăn xin ở quảng trường. Tôi tiến lên hỏi và cuối cùng áp chế được mấy người đàn ông rồi báo cảnh sát. Vốn tưởng rằng sẽ lập tức có cảnh sát đến, thế nhưng không ngờ cảnh sát lại cho tôi một đáp án mà tôi không nghĩ tới. Vậy mà họ mặc kệ chuyện này, rồi cho tôi một số điện thoại khó hiểu, còn nói là chuyện này là do số đó quản. Tôi có chút không hiểu cho lắm.”

"Tôi chỉ biết có khó khăn tìm cảnh sát. Chúng ta là người bình thường, nào biết lại có nhiều số điện thoại như vậy, cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng đây cũng có thể là hiện tượng cá biệt, cuối cùng tôi vẫn gọi điện thoại cho một người tôi quen, bây giờ đang là phó cục cảnh sát. Anh ta có thể cho người đến đây giúp đúng là rất cảm ơn."

Hiện giờ sức ảnh hưởng của Lâm Phàm trên Weibo rất mạnh mẽ, mỗi lời nói và hành động đều được rất nhiều người coi trọng.

Bây giờ hắn đăng weibo này lại càng nêu cao vấn đề, đương nhiên khiến cho rất nhiều cư dân mạng trao đổi thảo luận.

"Mẹ kiếp, Lâm đại sư cũng quá hổ báo rồi, vì sao tôi lại không đụng phải những tình huống này chứ?"

"Ai nói cậu không gặp được, chỉ là bản thân cậu không chú ý mà thôi. Cậu không tin thì đi dạo một vòng bên ngoài đi, những người phụ nữ mà mang theo con nhỏ đi ăn xin thì tám chín phần mười đều là có vấn đề."

"Đúng vậy, ủng hộ Lâm đại sư, khi nhìn thấy loại tình huống này thì chúng ta chỉ cần gọi một số điện thoại thì có lẽ có thể cứu một đứa bé. Có lẽ kết quả là họ tự mình đi xin thật, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì. Nếu như mỗi người đều có thể làm được như vậy thì trên thế giới này trẻ con bị lừa bán cũng càng ngày càng ít."

"Lầu trên nói có đạo lý, thật ra phát hiện trẻ em bị bắt cóc so với buôn bán ma túy còn dễ dàng hơn. Bởi vì cái sau là trong bóng tối, mà cái trước chính là giữa ban ngày ban mặt."

"Nhưng mà số điện thoại này là tình huống gì, vì sao lại mặc kệ?"

"Tôi cảm thấy nhất định phải tìm ra những người có liên quan đã nói ra những lời này. Nếu như không phải Lâm đại sư mà là một người bình thường khác gọi điện thoại, mà nhận được câu trả lời này thì liệu có tiếp tục gọi tiếp hay là cứ như vậy mà bỏ qua?"

Sau khi Lâm Phàm đăng weibo xong, không để ý đến những chuyện này, mà tiếp tục cố ý quan sát mỗi người đi ngang qua trên đường phố.

Tinh tinh!

Ngay sau đó, điện thoại reo.

Lâm Phàm lập tức trả lời điện thoại.

"Cục trưởng Tần, có gì chỉ giáo?" Hắn thật không ngờ, weibo này của mình vừa mới đăng lên thì đã nhận ngay được cuộc điện thoại, thật đúng là rất nhanh mà.

Cục trưởng Tần: "Ôi chao, Lâm đại sư à, thật sự là quá xin lỗi, đây là sai lầm trong công việc của chúng tôi. Đối với loại tình huống vừa rồi, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình, nghiêm túc giáo dục.”

Lâm Phàm: "Cái này thật sự phải nghiêm khắc phê bình. Lúc tôi gọi cuộc điện thoại này cũng rất là bối rối đó.”

"Đúng, đúng, nhất định phải nghiêm khắc phê bình, đây quả thực là đang bôi nhọ chúng tôi mà. Từ trên xuống dưới chúng tôi đều cẩn thận phục vụ nhân dân, làm nhiều chuyện như vậy nên có đôi khi bị một người hay một câu nói làm cho mất hết, trong lòng tôi cũng rất bất đắc dĩ." Cục trưởng Tần cảm thán nói.

Bình Luận (0)
Comment