Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1708 - Chương 1708 - Quên Mất Chuyện Lớn

Chương 1708 - Quên mất chuyện lớn
Chương 1708 - Quên mất chuyện lớn

Chương 1708: Quên mất chuyện lớn

Ngô U Lan đi đến sau lưng Lâm Phàm, ngón tay nhỏ nhắn bóp trên bờ vai hắn, bờ môi hồng khẽ nhếch lên, nói: "Anh Lâm, mọi người trên mạng đang ca ngợi anh nè."

Lâm Phàm rất hưởng thụ cuộc sống thế này, bởi vì nó thật sự quá thoải mái, rất dễ khiến người ta trầm luân: "Họ không khen ngợi tôi mà là đang vu cáo tôi."

Sau đó chỉ vào một bình luận có một chút không thuyết phục.

"Cô xem cái bình luận này đi, vậy mà lại nói là tôi đang tát vào mặt những người trong tổ chuyên gia, cô cảm thấy có khả năng sao?"

"Còn có cái điều này nữa càng thêm vu khống, nói tôi có thể dễ dàng giải quyết bệnh cảm cúm này nhưng lại phải đợi đến ngày hôm sau, đây không phải là vu cáo thì là gì đây."

"Còn cái này, vậy mà họ còn nói tôi hại chết những hiệu thuốc. Tôi chữa bệnh chứ không bán thuốc, sao lại hại chết họ?"

Hết bình luận này đến bình luận khác, dù sao thì sau khi tin tức được đưa ra thì có đủ loại bình luận khó hiểu khiến hắn không biết nên nói cái gì.

Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm nói: "Chuyện lần trước còn chưa xong, cộng với lần này lại như thế nữa, khiến cậu đắc tội với không ít người đâu nha."

Lâm Phàm gật đầu: "Xem ra lại đắc tội với nhiều người rồi, nghe nói có một số đại lý thuốc lại bắt đầu tích trữ thuốc, mà chẳng ngờ tới là tôi lại giải quyết được bệnh cúm này nhanh như vậy."

Triệu Chung Dương lập tức chèn vào nói: "Những tên đại lý thuốc này thực sự quá đáng, bọn họ lại làm chuyện đầu cơ tăng giá bán. Bây giờ họ có nhiều hàng hóa tồn kho mà không thể bán được thì liên quan gì đến anh Lâm chứ?"

Ngô U Lan cũng gật đầu: "Đúng vậy, những người này chỉ muốn kiếm tiền từ thảm họa. May mắn thay, trận dịch cúm này không bùng phát lớn, nếu không nó mà bùng phát thì những kẻ trục lợi này không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền từ máu và mồ hôi của người khác."

Lâm Phàm tắt điện thoại không chú ý đến vấn đề này nữa.

"Kệ bọn họ đi, dù sao cũng không có gì đáng sợ."

Đinh Đinh!

Lúc này, điện thoại reo lên.

Lâm Phàm ra hiệu cho mọi người tạm thời ngừng nói chuyện.

"Mẹ tôi gọi đến, đợi một chút."

Sau đó hắn nghe điện thoại.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại, bà Lâm truyền đến một giọng nói có chút lạ: "Con trai, mẹ không có việc thì không được gọi điện thoại cho con sao?"

Lâm Phàm: "Không, mẹ, con nói vậy khi nào? Đây không phải là thói quen khi con nghe điện thoại sao?"

Sau khi bị mẹ nói như vậy, hắn thực sự cảm thấy mình nói đúng là sai bởi làm sao hắn có thể nói rằng có chuyện mới được gọi cho hắn được chứ.

Ngô U Lan rất yên tĩnh nhưng cô ấy vẫn chăm chú lắng nghe, cô biết rằng dì vẫn luôn thúc giục anh Lâm tìm bạn gái. Vì vậy cô cũng rất bối rối, bởi không biết cuối cùng ai sẽ là người ở bên anh Lâm.

Bà Lâm nói: "Được, chuyện này mẹ sẽ không nói cho con biết, con nên suy nghĩ một chút xem, mấy ngày nay con có quên cái gì không?"

Lâm Phàm sửng sốt một chút cũng không có phản ứng lại, bởi hắn không nghĩ ra mình đã quên mất cái gì?

"Mẹ, có phải là do đã lâu con không có về nhà không?"

"Nghĩ lại."

Lâm Phàm vắt óc suy nghĩ nói: "Mẹ, con thực sự không nhớ nổi, mẹ nói cho con biết."

“Này cái tên tiểu tử thối, sinh nhật năm mươi tuổi của cha con mà con cũng quên rồi sao?” Bà Lâm nói tiếp: “Nói cho con biết, chúng ta đều nhớ sinh nhật của con vậy mà bây giờ con thậm chí còn không nhớ sinh nhật của cha con.”

Sau khi được mẹ chỉ điểm, Lâm Phàm tỉnh táo lại, tự trách mình trong lòng: “Mẹ, con sai rồi, con thực sự sai rồi. Không ngờ sự kiện quan trọng này lại bị con quên mất, là lỗi của con, ngày mai con sẽ quay về ngay."

"Ừm, ban đầu cha con không muốn làm, nhưng mẹ nghĩ làm sao không làm được chứ? Mặc dù cha con không có bản lĩnh nhiều, nhưng mà ông ấy cũng đã gây dựng gia đình mình. Ông ấy là một người thích sĩ diện, mỗi ngày đều ra ngoài khoe khoang con cái, nên không thể để sinh nhật 50 tuổi của ông ấy lại trôi qua im ắng như vậy được."

Lâm Phàm nói: "Được rồi, con biết rồi mẹ, để con tổ chức."

"A, đúng rồi, con tìm được bạn gái rồi sao? Tranh thủ thời gian mang về ra mắt đi, con có tài giỏi đến đâu mà không tìm được bạn gái thì cũng vô dụng."

Lâm Phàm có chút không nói nên lời: "Mẹ, con cúp điện thoại đây, ngày mai con trở về."

Không đợi mẹ nói thêm gì, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm nói: "Làm sao vậy? Cậu lại rời Thượng Hải à?"

Lâm Phàm: "Ừm, sinh nhật lần thứ năm mươi của cha tôi, tôi phải trở về sắp xếp. Vì bận quá nên tôi đã quên, may mà mẹ tôi nhắc nhở, tôi thực sự không nên như vậy, đứa con trai như tôi thật đúng là không xứng chức mà."

Điền Thần Côn gật đầu nói: " Đúng là hoàn toàn không xứng, một chuyện lớn như vậy mà cũng quên. Không sao, cậu giao cửa hàng cho tôi, tôi đảm bảo nó sẽ trở nên sôi nổi hơn."

Bình Luận (0)
Comment