Chương 1709: App làm đẹp
Lâm Phàm suy nghĩ một chút: "Được, cửa hàng này giao cho ông. Tôi đi ra ngoài mua chút gì cho cha, làm quà sinh nhật cho ông ấy."
Ngô U Lan cũng rục rịch nói: "Anh Lâm, có cần em đi cùng không?"
Lâm Phàm xua tay: "Không cần, tôi đi một mình được rồi."
Ngô U Lần có chút tiếc nuối vì không thể đi mua sắm với anh Lâm.
Lâm Phàm lái xe đi thẳng ra ngoài.
Hắn cũng đang suy nghĩ nên mua cái gì.
Khi đến trung tâm thương mại, hắn nhìn quanh nhưng vẫn chưa nghĩ ra thứ gì để mua.
Tuy nhiên, khi bước vào một tiệm vàng, hắn dừng lại. Trong đầu hắn nghĩ đến câu nói mà cha hắn đã nói ở nhà khi hắn mới mười mấy tuổi.
"Sau này, nếu con trai tôi có thể tặng tôi một chiếc lắc vàng vào ngày sinh nhật lần thứ 50 của tôi thì quá tuyệt."
Sau này khi hắn không vào được một trường đại học tốt, hay cả sau khi tốt nghiệp mà hắn không tìm được công việc tốt thì hắn cũng chưa bao giờ nghe cha nhắc gì về việc chiếc lắc vàng này nữa.
Hắn nghĩ rằng lúc đó cha không muốn tạo quá nhiều áp lực cho hắn.
Bây giờ hắn đang làm ăn rất tốt ở Thượng Hải, có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Huống hồ đây cũng là suy nghĩ của cha hắn trước đây, có lẽ bây giờ ông ấy cũng đã quên chuyện này.
Vào cửa hàng.
Khi hắn đến quầy, người phục vụ mỉm cười chào: "Thưa ngài, ngài cần gì?"
Lâm Phàm: "Cho tôi xem lắc vàng dành cho nam."
Người phục vụ nói: "Là ngài đeo, hay là người lớn tuổi hơn đeo?"
Lâm Phàm: "Lớn tuổi."
Người phục vụ nhiệt tình nói: "Mời ngài tới đây xem, đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, rất thích hợp cho đàn ông lớn tuổi."
Lâm Phàm cẩn thận nhìn rồi chọn lựa một chiếc đẹp mắt, sau đó chỉ vào một chiếc trong đó nói: "Cho tôi xem chiếc này."
Người phục vụ lấy ra chiếc lắc tay, trên mặt mang theo nụ cười: "Thưa ngài, đây là mẫu mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Đây thường là quà con cháu tặng cho người lớn tuổi, nó mang ý nghĩa vạn sự như ý."
Lâm Phàm nhìn một chút cảm thấy khá hài lòng: "Được rồi, gói nó cho tôi."
"Vâng."
Chiếc lắc tay này có giá 25 ngàn, cũng không tính là quá đắt.
Khi Lâm Phàm rời khỏi cửa hàng, người phục vụ nhìn đồng nghiệp bên cạnh nói: "Cậu có cảm giác rằng người đàn ông vừa rồi trông hơi giống người hay không, chính là Lâm đại sư ý, cậu có cảm thấy như vậy không?"
"Làm sao có thể? Người có thân phận như Lâm đại sư làm sao có thể mua cái lắc tay chỉ có 25 ngàn thế này? Muốn mua thì chỉ có thể mua những cái đắt tiền hơn, nhưng mà đúng là có chút giống đó nha. Nói đúng hơn là so với ảnh của Lâm đại sư trên Weibo thì xấu hơn một chút.
Nếu Lâm Phàm biết những gì hai người nói thì hắn chắc chắn sẽ gào thét một tiếng.
Hai người không biết có một thứ đồ chơi gọi là app làm đẹp à?
Đồ vật hắn mua tuy không phải thứ gì đắt tiền nhưng đối với cha mẹ hắn, họ không quan tâm món đồ đó đắt tiền như thế nào mà họ chỉ quan tâm đến tấm lòng.
Ngày mai trở về Trung Châu, hắn còn phải bận rộn với việc tổ chức buổi tiệc, bởi việc này không phải đơn giản, hắn phải chọn một nhà hàng tốt, phải mua rượu ngon rồi còn quà tặng.
Đủ thứ cần phải chuẩn bị, nhưng mà dù có phiền phức thế nào thì hắn cũng phải vui vẻ tổ chức lần sinh nhật này cho cha thật tốt.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại và chuẩn bị lên xe thì hắn phát hiện phía trước có tiếng cãi vã, có rất đông người đang vây xem.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Phàm có chút tò mò bởi hắn không biết xảy ra chuyện gì, bên kia hình như đang cãi cọ, đồng thời cũng có mấy chiếc xe của bên quản lý đô thị đang đậu ở đó.
Đối với tình huống này, hắn tự nhiên rõ ràng. Bởi dù sao hắn cũng từng đẩy một cái xe nhỏ đi bán bánh kếp, ngày nào cũng phải tránh né.
Nhìn vào tình hình xung quanh, hắn biết con đường này không được phép bán hàng rong, rõ ràng là hành vi bất hợp pháp.
Nhưng với trận thế lớn như vậy, làm sao lại có cảm giác bọn họ đang liều mạng thế nhỉ?
Hơn nữa có rất nhiều người xung quanh đó.
Sau đó, hắn tạm thời dừng xe lại, đi thẳng đến nơi đó xem.
Khung cảnh khá hỗn loạn, một người đàn ông trung niên đang tranh cãi với vài cán bộ quản lý đô thị, còn cán bộ quản lý đô thị thì muốn giữ lại đồ của người bán hàng rong.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Lâm Phàm muốn đi đến, mà là ở phía trước xe quản lý đô thị có một cậu bé mặc đồng phục học sinh, cậu bé đang ôm lấy xe của quản lý bằng hai tay, trên mặt cậu bé nước mắt giàn giụa cùng ánh mắt tràn đầy thù hận.
Cậu bé quay đầu sang một bên, không biết là hận những người dân đang xem và chụp ảnh hay là cán bộ quản lý đô thị đang muốn tịch thu đồ đạc.
Những người đứng xem ở rất gần hiện trường hầu hết đều lấy điện thoại di động ra chụp cậu bé, đồng thời cũng có một số người dân cầm hạt dưa, châu đầu ghé tai thì thầm trao đổi.
Cũng có một số người dân cười cợt, giống như cảm thấy chuyện này có chút gì đó buồn cười.