Chương 1710: Quy tắc là quy tắc
Lâm Phàm cảm thấy tình huống này không ổn, nhất là cậu bé mặc đồng phục học sinh kia, ngay cả hắn cũng có chút kinh ngạc vì sự thù hận trong mắt cậu bé.
Độ tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có lòng hận thù xã hội như thế, nếu trong lòng cậu bé nảy mầm một hạt giống hận thù thì sau này nó sẽ ngày càng lớn mạnh. Cho đến khi cậu ta trưởng thành thì nó sẽ hình thành sự nghi ngờ và căm ghét xã hội này.
"Các người làm gì vậy, buông tay." Lâm Phàm không chút do dự đi tới, sau đó nhìn người dân xung quanh, nghiêm giọng nói: "Các người cười cợt quay chụp cái gì, có gì đáng buồn cười."
Một người đột nhiên xuất hiện rồi khiển trách bọn họ, nên đám người qua đường cũng có chút tức giận, cảm thấy người này có chút kiêu ngạo.
"Thế nào? Chúng tôi đứng xem, cười mà cũng không được sao?"
"Ừ, anh là ai mà xen vào chuyện của người khác."
Lâm Phàm không để ý lời nói của những người này mà đi chỗ quản lý đô thị và những người bán hàng nói: " Đều dừng tay lại hết đi, có chuyện gì không thể nói rõ ràng hay sao, giải thích rõ ràng chẳng lẽ còn không được à?"
Người quản trật tự lý đô thị đang tranh cãi với người bán hàng rong, ban đầu muốn yêu cầu Lâm Phàm tránh ra, nhưng khi anh ta nhìn thấy Lâm Phàm thì liền sửng sốt: "Lâm đại sư..."
Sau đó anh ta buông tay ra, vội vàng nói: "Lâm đại sư, chúng tôi không dùng bạo lực để thực thi pháp luật, thế nhưng nơi này thật sự không thể dựng sạp hàng, hơn nữa chúng tôi cũng làm theo quy tắc."
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Tôi biết."
Những người xem vẫn đang mắng Lâm Phàm đều sững sờ khi nghe những gì người quản lý đô thị nói, như thể họ không nghĩ rằng người trước mặt họ lại là Lâm đại sư.
Mặc dù họ đều đã gặp Lâm đại sư nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp người thực ở nơi đây.
Về phần người nói hắn xen vào việc của người khác cũng khẽ lui về phía sau.
Những người chụp ảnh bằng điện thoại di động cũng im lặng cất di động của mình đi.
Còn những người đang cười thì cũng ngừng cười.
Lâm Phàm đi đến chỗ cậu bé mặc đồng phục học sinh nói: "Bạn nhỏ, con học lớp mấy rồi?"
Khi nhìn vào ánh mắt cậu bé, hắn cũng rất ngạc nhiên sau đó lại mỉm cười và nắm lấy đôi bàn tay bẩn của cậu bé đang giữ ở phía trước xe.
“Lớp sáu.” Giọng nói của cậu bé có chút trưởng thành, giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, không có vẻ ngây thơ như những đứa trẻ khác.
Lâm Phàm nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, sau đó nắm tay nó đi đến chỗ quản lý đô thị: "Xin lỗi cậu bé đi, các anh đều là cán bộ chính phủ và cũng là tấm gương cho nhân dân. Các anh lôi kéo cha cậu bé trước mặt nhiều người như vậy, có thấy hợp lý không?”
Quản lý đô thị nhìn Lâm đại sư, sau đó nhìn đứa bé mà bọn họ phớt lờ thì đột nhiên phát hiện, trong mắt đứa trẻ hiện lên sự tức giận cùng oán hận.
Như thể hành vi của họ đã gieo mầm mống hận thù vào tâm trí đứa trẻ này.
“Thật xin lỗi.” Những cán bộ quản lý đô thị này đều phải sát hạch để vào, bọn họ không phải là loại người kiêu ngạo và phách lối do được người quen nhét vào.
Ở thành phố Thượng Hải này đã áp dụng quản chế. Hầu hết cán bộ đều được tuyển dụng kỹ càng.
Lâm Phàm nhìn sang phía người đàn ông trung niên với khuôn mặt đỏ bừng nói: "Anh trai, anh cũng biết ở đây không cho phép bán hàng phải không? Còn có trẻ con ở đây cho nên anh phải chấp hành quy định mới đúng chứ nhỉ?"
Bất kỳ người cha nào cũng có hình ảnh cao đẹp trong tâm trí của con cái mình, đôi khi quan điểm cá nhân của con cái cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những người thân trong gia đình.
Người đàn ông trung niên nhìn người đàn ông trước mặt này, ông ta đã mở quầy hàng ở thành phố Thượng Hải nhiều năm. Thỉnh thoảng cũng sẽ nghe những người bán hàng rong khác nhắc tới, cho nên ông ta cũng biết Lâm đại sư.
Sau đó, ông ta nhìn bỗng thấy ánh mắt và vẻ mặt của con trai mình, trong lòng ông ta không khỏi tự trách.
“Đúng vậy, Lâm đại sư nói đúng.” Người đàn ông trung niên gật đầu.
Lâm Phàm sờ đầu cậu bé, nói: "Đừng giận cũng đừng oán hận bởi xã hội vẫn tràn ngập tình yêu thương, những gì con nhìn thấy chỉ là một vài trường hợp. Những người xung quanh cười nhạo con bởi họ không phải là người biết thương yêu người khác."
Một số người dân xung quanh nghe thấy những lời này, họ tự nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng người trước mặt họ là Lâm đại sư nên họ cũng không dám làm gì.
Một số người không thể chịu đựng được điều này nên trực tiếp rời đi.
Mặc dù Lâm Phàm đang nói chuyện một cách bình tĩnh, thế nhưng hắn cũng sử dụng kiến thức võ hiệp của mình để xoa dịu trái tim của cậu bé.
“Tiền phạt là bao nhiêu? Để tôi trả cho bọn họ.” Lâm Phàm nói xong sau đó từ trong túi móc ra mấy tờ màu hồng: “Nhân tiện các anh nói cho anh trai này biết một số địa điểm nào được phép bán hàng đi."
Quản lý đô thị nói: "Lâm đại sư, chúng tôi không thể lấy tiền của anh, lần này thì thôi quên đi, nhưng nơi này có quy định không được phép bày hàng đâu đó."
Lâm Phàm xua tay: "Không thể tính như vậy, quy tắc là quy tắc, các anh cứ lập phiếu phạt đi."