Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1711 - Chương 1711 - Cảm Ứng

Chương 1711 - Cảm ứng
Chương 1711 - Cảm ứng

Chương 1711: Cảm ứng

Quản lý đô thị do dự một chút nói: “Được, vậy chúng tôi viết phiếu phạt.” Sau đó lập biên bản phạt rồi nhìn người bán hàng rong bên cạnh nói: “Anh gặp được người tốt rồi đó, nhưng mà nơi này không thể dựng quầy bán hàng tiếp được. Đợi lát nữa anh đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa anh đến cục để làm giấy chứng nhận cho quầy hàng, tiếp đó sẽ nói cho anh biết nơi nào có thể bày quầy hàng bán, sau này anh cứ bày bán hàng ở nơi đó."

Khi người đàn ông trung niên nghe vậy thì có chút lo lắng, sợ rằng khi đi cùng cán bộ quản lý đô thị thì sẽ có chuyện.

Thấy vậy, cán bộ quản lý đô thị cảm thấy có chút bất lực, hiện tại bọn họ đã đủ nhân từ lắm rồi. Thế nhưng cả nước lại có nhiều sự cố như thế này xảy ra, cũng khiến uy tín của bọn họ đã bị tổn hại xuống mức thấp nhất.

"Đừng lo lắng, Lâm đại sư cũng ở đây, chúng tôi không có khả năng lừa anh." Quản lý đô thị nói với người bán hàng.

Lâm Phàm nhìn cậu bé đã dần dần khôi phục, hạt giống hận thù trong lòng cậu bé cũng dần dần tiêu tán thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Sau này phải chú ý đến việc tuân thủ pháp luật, tôi còn có việc phải làm vì vậy tôi đi trước nhé." Lâm Phàm cười nói sau đó vẫy tay với cậu bé. Cậu bé cũng nhìn Lâm Phàm và vẫy tay.

"Cảm ơn chú."

Lâm Phàm mỉm cười, khi hắn nhìn những người dân còn ở xung quanh thì cũng chỉ có thể lắc đầu rồi đi thẳng về phía xe của mình.

Sau khi Lâm Phàm rời đi thì một người đàn ông cũng vây xem và chứng kiến ​​cảnh đó, anh ta nhìn về phía xa rồi khó chịu mắng.

"Chảnh cái chó gì, tự cho mình là đúng. Nếu không phải là làm được một chút việc thì ai đề cao hắn, hắn cho rằng hắn là nhân vật lớn hay sao? Gặp ai cũng muốn giảng đạo lý."

Khi anh ta nói ra câu này, anh ta nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người đồng tình. Dù sao lời nói của tên vừa rồi quả thật quá kiêu ngạo, hơn nữa khi hắn rời đi còn nhìn bọn họ với ánh mắt khiến người ta rất khó chịu.

Nhưng lần này, anh ta đã sai.

"Quả thật Lâm đại sư nói cũng có lý, đột nhiên tôi cảm thấy mình có chút vô tâm. Nhìn thấy tình huống như vậy mà cười cợt như vậy, tôi muốn xin lỗi anh trai này, xin anh đừng để trong lòng nhé." Một người trẻ tuổi xấu hổ nói.

"Đúng vậy, Lâm đại sư thật sự rất đáng để chúng ta tôn kính. Chuyện ở trấn Hoàng Vân lúc trước còn nóng hổi đó, một nơi mà không ai dám tới mà anh ta lại đi vào không chút do dự, cuối cùng cũng giải quyết được dịch cúm. Anh ta đúng là người làm đại sự mà."

Sau đó có người nhìn người đàn ông vừa mới mắng chửi nói: "Anh như vậy là không được, một chút hối cải cũng không có."

Khi người đàn ông nhìn thấy nhiều người chỉ trích mình như vậy, anh ta lập tức chán nản bỏ đi, nhưng trong lòng cũng thì thầm mắng chửi, những kẻ ngu xuẩn này đúng là sợ mạnh lấn yếu mà.

Sau đó tại hiện trường có rất nhiều người đã vây lấy cậu bé và xin lỗi.

Lâm Phàm vừa lên xe, hắn vẫn luôn để ý sự việc bên kia. Khi hắn thấy những người kia xin lỗi đứa nhỏ thì trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Thật xin lỗi, ba chữ này có thể rất đơn giản, nhưng ba chữ này khi được truyền đến trong lòng cậu bé thì sẽ phát huy tác dụng mà không ai có thể nghĩ tới.

Đây là thứ có thể khiến tam quan được phục hồi, vượt xa hoàn toàn những gì mà những nhà tù hay sở cải tạo có thể làm được.

Ngày hôm sau!

Trung Châu.

Lâm Phàm đã về đến nhà của mình.

Reng reng.

Chuông cửa reo.

Bà Lâm vội vàng chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy bóng người bên ngoài đã sửng sốt: “Con trai, sao con về không báo trước với mẹ?”

Lâm Phàm mỉm cười đi vào trong phòng: "Mẹ, con cũng biết nhà mình ở đâu mà, cần báo trước làm gì cơ chứ?"

“Cha đâu?” Hắn nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng của cha đâu thì có chút kỳ lạ hỏi.

Bà Lâm cười: "Cha con bây giờ đang bận, khi biết sắp được tổ chức sinh nhật lần thứ 50 của mình thì ông ấy đã đi đến nhà của từng người bạn để thông báo."

Lâm Phàm ngồi trên ghế sô pha, lấy món quà mà hắn mua cho cha mình ra nói: "Mẹ xem thử, món quà này cha con sẽ thích chứ?"

Bà Lâm đi tới, nhìn chiếc hộp tinh xảo trên bàn cà phê, có chút khó hiểu nói: "Con mua gì cho cha con vậy?"

"Mẹ mở ra nhìn một chút sẽ biết." Lâm Phàm cười nói.

Khi mở ra, bà Lâm sững sờ nói: “Con trai, cái này… Con còn nhớ những gì lúc trước cha đã nói với con sao?”

Lâm Phàm mỉm cười đáp: "Đúng vậy, con làm sao có thể quên những gì cha đã nói với con trước đây chứ, không phải ông ấy muốn có một chiếc lắc tay bằng vàng sao, cho nên trước khi về đây con đã đi mua nó."

Lúc này, tiếng mở cửa vang lên.

“Hình như cha về rồi.” Ông Lâm đẩy cửa vào, nhìn thấy bóng người ngồi trên sô pha thì cũng cười nói: “Con trai, sao con lại về rồi hả?”

Lâm Phàm cười tủm tỉm nói: "Cha, con vừa mới chân trước vào nhà, chân sau ba đã trở về rồi, đúng là cảm ứng tương liên nha."

"Cảm ứng? Cảm ứng cái gì?" Ông Lâm bối rối, không biết con trai mình đang bán thuốc gì trong quả bầu.

Bình Luận (0)
Comment