Chương 1713: Chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật
Không chỉ có cư dân mạng bình luận mà ngay cả một số người nổi tiếng cũng gửi lời chúc mừng. Bởi với địa vị hiện tại của Lâm Phàm thì những người nổi tiếng cũng rất chú ý đến hắn, không ai muốn khẩu chiến với Lâm đại sư vì thực sự không thể chơi nổi người này.
Với những người khác thì bọn họ còn có thể cãi nhau qua lại nhưng với Lâm đại sư thì họ thực sự không dám đụng đến hắn.
Thượng Hải.
Tập đoàn Đông Hán.
Vương Minh Dương đang lướt Weibo, khi nhìn thấy người anh em thân thiết đăng Weibo này, anh ta đột nhiên nổi giận.
"Chết tiệt, cái tên này không thông báo cho mình."
Cơn giận chưa đến giới hạn thì điện thoại đã reo.
“Minh Dương, Lâm đại sư thế này là không xem chúng ta là bạn rồi, chuyện lớn như vậy mà không thông báo cho tôi một tiếng, cậu nói chúng ta nên làm sao bây giờ?” Ngô Vân Cương đang ở thủ đô bắt đầu càm ràm trong điện thoại.
Vương Minh Dương lớn tiếng nói: "Biết làm sao đây, nhất định phải giết tới tận cửa, nhất định phải cho cậu ta biết lỗi lầm của mình. Nếu như sau này còn tiếp tục như vậy thì tình bạn này xem ra khí kéo dài rồi."
Ngô Vân Cương: "Vậy được, hiện tại tôi đã đặt vé máy bay."
Vương Minh Dương: "Đặt vé gì chứ, cứ lái xe qua đi, lấy xe sang trọng nhất mà lái qua, đây chính là cha nuôi của tôi đó. Sinh nhật cũng không gọi cho tôi, tâm tình tôi bây giờ có chút khó chịu rồi đó."
"Hơn nữa, chuyện khác thì người anh em này của tôi có thể xử lý tốt, nhưng sinh nhật lần này cậu ta chắc chắc không làm được đâu, việc này nhất định phải làm thật hào nhoáng mới được.”
Ngô Vân Cương sửng sốt nói :"Minh Dương, cậu trở thành con nuôi người khác từ khi nào vậy?"
"Từ lâu rồi, ông không biết đâu." Vương Minh Dương nói: "Hiện tại không nói với ông nữa, tôi còn phải liên lạc với những người khác, bọn họ cũng có quan hệ tốt với người anh em của tôi, cho nên họ không đi không được."
Ngô Vân Cương nói: "Ừm, được, chuyện này cậu cứ thu xếp, nhất định phải làm thật náo nhiệt mới được, có muốn tôi lấy trực thăng treo cờ chúc mừng bay khắp thành phố luôn không?"
"Vân Cương, phải nói là đầu óc của ông thực sự rất tốt đó nha, không ngờ thủ đoạn lại hay như vậy? Ông có bao nhiêu chiếc máy bay trực thăng?" Vương Minh Dương cảm thấy phương pháp này không tệ, vội vàng hỏi.
"Một chiếc."
"Vậy được, việc còn lại cứ để tôi. Tôi có một số bạn bè làm bất động sản, tương đối giàu có. Để tôi nói bọn họ cho tôi mượn mấy chiếc trực thăng nữa."
"Nhiều như vậy? Bên kia, phía chính phủ có cho phép bay không?"
"Yên tâm đi, nhất định sẽ duyệt, phi công đều là chuyên nghiệp thì tuyệt đối không có vấn đề."
Sau khi cúp điện thoại, Vương Minh Dương nhắn tin vào một nhóm.
Tên tiêu đề: Nhanh chóng tới Trung Châu, có chuyện quan trọng.
Vương Minh Dương: "Mọi người đều ngoi lên một chút đi, người anh em của tôi sắp tổ chức sinh nhật lần thứ 50 cho cha của hắn, ai muốn đi ấn phím 1."
"1"
"1"
...
Thành viên nhóm chat này đều ấn phím 1, đồng thời cũng đang gõ như điên.
"Tôi không hề biết có chuyện này."
"Lâm đại sư cũng thiếu nghĩa khí quá rồi, chuyện lớn như vậy hắn cũng không biết liên lạc với chúng ta."
"Khiêm tốn, Lâm đại sư quá khiêm tốn rồi."
"Vương tổng, anh nói gì đi?"
Vương Minh Dương trực tiếp truyền đạt ý nghĩ của mình, mọi người nhìn thấy đều gật đầu, mọi người đều cảm thấy ý kiến này rất hay.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy. Ngày kia là sinh nhật nên ngày mai chúng ta phải lập tức lên đường, không ai được phép nói cho hắn biết. Chúng ta muốn tạo bất ngờ cho hắn." Vương Minh Dương nói.
Mọi người: "Quân đội đã sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào."
“Chờ một chút, tổng giám đốc Lục thị gọi điện thoại cho tôi, để tôi xem có chuyện gì không.” Vương Minh Dương nói.
...
Trung Châu.
Bạch Kha hài lòng đi xuống nói: "Phàm Tử, khách sạn này rất tốt. Tôi thấy môi trường rất tốt, hơn nữa nơi này cũng lớn nên tổ chức ở đây hoàn toàn không có vấn đề gì."
Lâm Phàm: "Được rồi, tôi tin tưởng ánh mắt của cậu, chúng ta đi xem đồ uống và quà tặng đi."
Bạch Kha gật đầu: "Đi thôi, mấy thứ này tôi có người quen nên giá cả tuyệt đối hợp lý, sẽ không mua nhầm đồ giả. Đúng rồi, rượu cậu định dùng loại gì?"
Lâm Phàm suy nghĩ một chút: "Cứ như bữa tiệc thông thường đi, rượu giá ba, bốn trăm tệ một bình là được."
Sau đó trả tiền đặt cọc và xem thực đơn, một bàn giá 2888 tệ. Người đến đây rất nhiều mà đều là người nơi khác đến, chắc chắn không thể để mọi người chỉ ăn rồi đi về, nhất định phải làm phong phú hơn một chút.
Hơn nữa, Bạch Kha còn nói sẽ tự mình nấu ăn, đem mấy món ăn mà hắn đã truyền thụ ra đãi khách.
Món ăn do Bạch Kha làm tuy có kém xa tay nghề của hắn, nhưng mà đem so sánh với bên ngoài có thể nói là cao lương mỹ vị rồi.
E rằng đến lúc đó, món ăn ngon nhất trong phòng lại là món do Bạch Kha nấu.
Bận rộn cho đến tối thì cuối cùng đã hoàn thành mọi việc.
Đồng thời, pháo và những cái khác cũng đã được sắp đặt xong, chỉ chờ sinh nhật vào ngày mốt.