Chương 1714: Lòng dạ đàn bà
Ngày hôm sau!
Rất nhiều họ hàng từ ngoại thành đến, Lâm Phàm đương nhiên đảm nhận nhiệm vụ chính là tiếp đón họ hàng.
Nhưng cũng may có Bạch Kha giúp hắn, nếu không thì việc này cũng khiến hắn đau đầu.
Mà nhìn những người họ hàng này, đối với Lâm Phàm mà nói thì cũng bó tay, không thể trách hắn quên gốc gác, mà là do hắn thật sự không nhớ ai là ai. Nếu không phải có mẹ ở bên cạnh nhắc nhở thì chỉ sợ hắn sẽ rất xấu hổ.
Một đoàn lớn cô dì chú bác đi đến.
Đồng thời thì một màn lúng túng đã xảy ra với Lâm Phàm, khi những người họ hàng thân này biết được rằng hắn không có bạn gái, cho nên họ cũng tích cực giới thiệu cho hắn, điều này khiến hắn không biết phải nói cái gì
Hào Giang!
“Tôi nói này Tuyết Dao, cô đang làm cái gì vậy, mua quà cho ai thế?” Bên cạnh Vân Tuyết Dao, một cô gái xinh đẹp đang rất khó hiểu hỏi.
Vân Tuyết Dao cười nói: “Tôi sẽ không nói cho cô biết, cô mau giúp tôi xem hai cái mặt dây chuyền ngọc này thì cái nào đẹp hơn, mua xong tôi còn phải tranh thủ ra sân bay."
Cô gái nhìn giá cả, sau đó nhìn Vân Tuyết Dao nói: "Cô mua cái này cho một người rất quan trọng hay sao?."
Giá của những mặt dây chuyền ngọc này đều từ năm triệu trở lên, thực sự có chút kinh người. Nhưng bất kể là đối với cô gái này hay là Vân Tuyết Dao thì đều rất dễ dàng chấp nhận nó.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Vân Tuyết Dao mua đồ quý giá như vậy cho người khác.
Trên đường cao tốc.
Một thanh niên thời thượng vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cha, chúng ta đi Trung Châu làm gì? Người này chỉ là bạn học thời cấp 2 của cha, hơn nữa cũng chỉ là người bình thường thì có cần thiết như vậy không?"
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn con trai nói: "Đây là tạo quan hệ con hiểu không, đã nhiều năm không gặp thì bây giờ gặp lại để ôn lại kỉ niệm ngày xưa một chút."
"Haizz, nếu để cho người đó biết giá trị cùng thân phận hiện tại của cha thì con sợ là họ chỉ muốn tạo mối quan hệ với cha thôi. Cha đã quên mất cuộc hội ngộ hồi cấp 3 trước đó rồi sao." Người thanh niên trẻ tuổi nghĩ đến sự việc trước kia, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Có vẻ như cha cậu ta thường xuyên xuất hiện trên các chương trình tài chính và kinh tế, những người bạn học đã nhận ra ông ta, nên bắt đầu liên lạc và muốn tạo mối quan hệ.
Trong nhà, Lâm Phàm nằm thở phào nhẹ nhõm, chỗ ở của thân thích đều đã sắp xếp xong, ngược lại có thể thở phào rồi.
"Bà nó ơi, bà xem quần áo này của tôi có được không?"
Lâm Phàm ngồi trên sô pha, còn chưa thở dốc được mấy hơi thì cha đã mặc quần áo mới bảo mẹ nhận xét.
Mẹ hắn đang ở trong phòng bếp lấy đồ, có chút không kiên nhẫn, nói: "Ông đây là muốn đi thi nam vương hay là gì vậy? Thay đi thay lại đã bao nhiêu lần rồi.”
Ông Lâm cười đáp: "Tôi không phải ngay cả bạn học cũng mời rồi sao, vốn dĩ tôi gửi tin nhắn trong nhóm, cũng không ngờ sẽ có người muốn đến. Tôi thật nhưng không ngờ lão Đình là người đầu tiên muốn tới, những bạn học khác vì vậy cũng lần lượt kéo đến.”
"Lão Đình, đó chính là bạn học rất có tiền của ông đó à? Tôi thấy những người bạn kia của ông thấy lão Đình đến thì mới đến, ông nói xem đã bao nhiêu năm không liên lạc rồi? Nhóm kia cũng không biết là ai thêm ông vào, một năm rưỡi cũng chỉ có một hai người nói chuyện, chỉ sinh nhật của ông mà người ta lại muốn tới? " Bà Lâm không cho chồng mình một chút mặt mũi, nói thẳng là bạn học ông ta rất thực dụng.
Lâm Phàm nằm ở đó nghe say sưa, mẹ thật đúng là không nể mặt cha một chút nào, nhưng hắn lại cảm thấy những ngày tháng như này đúng thật là không tệ.
Hắn cũng không muốn tương lai gặp phiền toái, nằm ở trong nhà hưởng phúc là được, thỉnh thoảng đi ngắm non sông, hay những danh thắng gì đó. Hắn không muốn nghĩ gì cả, dù sao cuộc sống quá mệt mỏi, không có ý nghĩa gì.
Mỗi ngày tỉnh dậy ăn một chén cháo, ở cùng gia đình cũng đã rất tốt đẹp, còn hạnh phúc hơn nhiều so với việc ăn sơn hào hải vị.
Ông Lâm phản bác: " Đúng là lòng dạ đàn bà, bà chả hiểu cái gì, đây là do người đến tuổi trung niên đều sẽ nhớ lại thời gian tốt đẹp trước kia. Mà lần này sinh nhật tôi cũng là để mọi người cùng nhau tới tụ tập một lần, sao bà có thể nói như vậy chứ?”
"Có tiền thì làm sao, có tiền thì không phải là người, ông ấy là thần à. Tôi còn chưa nói con trai tôi dữ dội thế nào đâu, đúng không con trai." Ông Lâm nhìn Lâm Phàm hỏi.
Lâm Phàm cười, cầm lấy quả táo trên bàn trà cắn một miếng nói: "Đúng vậy, cha nói đều đúng, cho dù có tiền thì ông ấy cũng là người, cũng sẽ sinh bệnh, cũng sẽ chết già, có gì khác biệt chứ. Con thấy, chắc chắn là cha nhân cách tốt nên bạn bè đều nể mặt mà tới.”
"Mẹ, táo này mua đâu vậy, giòn và ngon lắm." Lâm Phàm hỏi.
Bà Lâm cười đáp: "Là Minh Dương cho người ta mang đến đó.”
“Đúng rồi, Minh Dương có tới hay không?”
…