Chương 1715: Lật mặt quá nhanh
Ông Lâm đáp: “Để người ta đến làm gì, người ta bận rộn như vậy làm sao đến dự sinh nhật của tôi được? Nếu nói với người ta, cho dù có bận thì chỉ sợ cũng không tiện từ chối, đây không phải là làm chậm trễ chuyện của thằng bé hay sao?”
Lâm Phàm cũng có chút lo lắng, cái tên Vương Minh Dương này bỗng nhiên im lặng như thế đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng nếu cái tên này qua đây, chỉ sợ sẽ không yên ổn, bởi vì cái tên này rất biết chơi, nếu chơi lớn quá cũng không tốt lắm.
"Mẹ, đợi lần sau cả nhà chúng ta cùng ăn cơm một bữa. Lần này chủ yếu là tiếp đãi bạn học của cha và thân thích, cũng không cần phiền toái như vậy." Lâm Phàm nói.
Bà Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, mẹ sợ thằng bé Minh Dương biết chúng ta không gọi nó đến, không phải sẽ khiến nó buồn hay sao.”
Lâm Phàm cười đáp: "Vẫn là mẹ suy nghĩ kỹ càng, nhưng mẹ yên tâm đi, anh ta sẽ không tức giận đâu, tính tình anh ta rất tốt.”
Đinh Đinh.
Lúc này, điện thoại di động của ông Lâm đổ chuông.
"Alo, lão Trần và lão Trương đến rồi đó à."
"Được, được, bây giờ tôi sẽ đi đón hai người, mấy người chờ tôi nha."
Cúp điện thoại, tâm tình ông Lâm rất tốt, nói: "Tôi đi ra ngoài trước, có hai người bạn cùng lớp đến nên tôi phải đi đón họ, con trai, thẻ phòng đâu?”
Lâm Phàm chỉ vào bàn trà: "Đều ở đây, cha cầm lấy đi. Cha đi đón bạn học của cha đi, con không đi nổi nữa rồi, mệt chết mất.”
"Được, xem con mệt mỏi kìa." Ông Lâm lấy thẻ phòng rồi sau đó đi ra ngoài, tâm tình còn rất tốt.
"Mẹ, con đi ngủ một lát." Lâm Phàm nói về phía phòng bếp, sau đó trở lại phòng. Vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, ngày mai chắc hẳn rất bận rộn.
Tại một đoàn làm phim nào đó.
Một bộ phim đang chuẩn bị quay.
Sau khi Ngô Hoán Nguyệt quay xong một cảnh, cô đi tới trước mặt đạo diễn, hơi áy náy nói: "Đạo diễn, xin lỗi quấy rầy một chút, tôi muốn xin nghỉ ngày mai.”
Đạo diễn đang nhìn ống kính, sau đó nghe được có người xin nghỉ thì lông mày nhíu lại, khi nhìn thấy người xin nghỉ là ai thì lông mày ông càng nhíu chặt.
Sau đó ông cũng không hỏi nguyên nhân.
"Hoán Nguyệt à, làm việc thì phải chuyên tâm mới được đúng không? Bộ phim này của chúng ta cũng không dễ dàng gì, đầu tư rất lớn đó. Cô lại là nhân vật quan trọng, nếu cô xin nghỉ thì cả đoàn làm phim đều phải dừng lại để chờ cô. Cô xem, nếu không có chuyện gì quan trọng thì thôi, tiếp tục kiên trì, chờ quay xong thì còn có rất nhiều thời gian nghỉ mà." Đạo diễn nói.
Ông vẫn rất hài lòng với Ngô Hoán Nguyệt, nhưng chuyện xin nghỉ cũng không được, ông vẫn có chút ý kiến với chuyện này.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hiện tại Ngô Hoán Nguyệt vẫn rất nổi tiếng, là ngôi sao toàn diện, mảng điện ảnh, truyền hình ca hát đều phát triển thuận lợi nên đôi khi vẫn có quyền xin nghỉ.
Chỉ là lúc này thì không được, bộ phim này quay khá gấp gáp, không thể xin nghỉ được.
Xung quanh một vài minh tinh hâm mộ ghen tị nhìn Ngô Hoán Nguyệt, các cô đều biết con đường phát triển đến bây giờ của Ngô Hoán Nguyệt, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, không có bất kỳ khó khăn gì.
Nào giống các cô, một đường va chạm, có đôi khi vì một vài nhân vật lớn đều phải bồi tiếp rượu.
Hay chỉ nói riêng bộ phim này đi, các cô cũng phải tiếp đạo diễn và nhà sản xuất có thể nói là không dễ dàng.
Ngay từ đầu có vài người không hiểu rõ, nhìn đạo diễn rất chiếu cố Ngô Hoán Nguyệt thì còn tưởng rằng Ngô Hoán Nguyệt có một chân với đạo diễn.
Về sau mới biết được thì ra là có một chân với Lâm đại sư.
Loại chuyện này trong giới cũng không còn là bí mật gì nữa, mọi người đều biết Ngô Hoán Nguyệt và Lâm đại sư có một chân. Thế nhưng không có cách nào, người ta may mắn như vậy đấy, trói được chân của Lâm đại sư.
Nhìn xem hiện tại, cả giới giải trí có mấy người dám đối đầu với Lâm đại sư, những người mắng chửi hắn đều gặp bi kịch.
Ngô Hoán Nguyệt nói: "Đạo diễn, tôi nhất định phải nghỉ, đây là sinh nhật lần thứ năm mươi của cha Lâm đại sư, nên tôi muốn đi một chút.”
Đạo diễn vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên lại ngây ngẩn cả người, "Sinh nhật lần thứ 50 của cha Lâm đại sư?”
Ngô Hoán Nguyệt gật đầu: "Vâng, đúng vậy. ”
Lúc này, đạo diễn vỗ đùi một cái: "Ôi chao Hoán Nguyệt, sao cô không nói sớm, sớm nói thì tôi làm sao có thể không đồng ý cơ chứ. Đây chính là đại sự đó, tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của cha Lâm đại sư thì nhất định phải đi. Được, tôi chấp thuận, không có gì đâu, cô cứ yên tâm đi, chỉ cần ngày mốt trở về là được, trong khoảng thời gian này quay cảnh khác nên sẽ không ảnh hưởng đâu.”
Các diễn viên xung quanh nghe đạo diễn nói như vậy thì cũng ngây ngẩn cả người, tốc độ lật mặt cũng nhanh quá đi.
Vừa rồi còn ngăn cản đủ kiểu, má nó, giờ lại đồng ý luôn sao?
Ngô Hoán Nguyệt nói: "Cảm ơn đạo diễn, vậy tôi xin đi trước.”
"Đi đi, đi đi, tôi sẽ sai người lái xe đưa cô đi." Đạo diễn nói, sau đó vội vàng gọi người đến tiễn Ngô Hoán Nguyệt rời khỏi đoàn làm phim.