Chương 1716: Thế sự khó lường, tài phú không phải vĩnh hằng
Sau khi Ngô Hoán Nguyệt rời đi, có một diễn viên bất mãn nói: "Đạo diễn, Hoán Nguyệt thật sự là không chuyên nghiệp.”
Đạo diễn trừng mắt một cái: "Nói bậy cái gì vậy, sinh nhật của cha Lâm đại sư lớn như vậy, nên phải đi, nếu như không phải Lâm đại sư không gọi cho tôi thì tôi cũng muốn đi rồi.”
Mọi người không nói nên lời, không còn gì để nói nữa.
"Cha, mua đồ đắt tiền như vậy làm gì, như này cũng không tốt. Con nghĩ, cha mua đồ đắt như vậy, các bạn học khác của cha thấy được, sau này có chuyện gì cũng gọi cha để cha mua mấy đồ đắt như vậy tặng họ đó." Hoàng Vân Ca có chút bất mãn nói, bọn họ vừa mới đến Trung Châu, vốn nên để cho đối phương đến tiếp đãi một chút. Thế nhưng cha mình thì hay rồi, không liên lạc với người ta mà còn cố ý đến trung tâm thương mại để mua quà tặng.
Hơn nữa thứ này còn rất đắt tiền, anh ta vừa nhìn thấy đã đau lòng, chủ yếu là vì thấy mua thì quá lãng phí không cần thiết. Theo anh ta thấy thì đối phương cũng chỉ là người bình thường, nếu có chuyện gấp cũng không thể nhờ họ giúp đỡ được.
Hoàng Đình nhìn con trai mình, nói: "Sao con có thể có những suy nghĩ này, trước kia quan hệ giữa cha và chú Lâm rất tốt, hiện tại sinh nhật năm mươi tuổi của chú ấy, nhất định phải mua quà tốt một chút.”
"Về sau, cho dù là bạn học khác gọi, nếu như quan hệ bình thường cũng là tình nghĩa bạn bè, có thời gian thì vẫn nên đi, không thể không nể mặt người ta. Phải biết rằng, thế sự vô thường, tài phú không phải vĩnh hằng, khi con có tiền tài mà không để ý tới người ta thì đến lúc con hai bàn tay trắng, con muốn người khác giúp con thì mở miệng thế nào đây?" Hoàng Đình giáo dục con trai mình đạo lý làm người.
Hoàng Vân Ca nhún vai không sợ hãi nói: "Ôi chao cha à, suy nghĩ này của cha không đúng. Nếu thật sự đến lúc đó, con thấy bọn họ chưa chắc sẽ giúp được mình, trốn còn không kịp ấy chứ.”
"Con ấy, nói cho con biết, đến ngày mai gặp người ta phải thành thật một chút, đừng suốt ngày cà lơ phất phơ như vậy." Hoàng Đình không muốn nói thêm gì, cũng chỉ có thể khiển trách vài câu.
"Con biết rồi." Hoàng Vân Ca thở dài, còn có thể nói cái gì, chỉ nhắc nhở: "Cha, cha mua nhanh một chút, tùy tiện mua một cái là được rồi, con phải đi tìm bạn của con nữa.”
"Con xem cái này cũng không tệ nè, đồng hồ đeo tay này giá ba bốn ngàn tệ là được rồi."
Hoàng Đình không để ý tới lời nói của con trai mà chỉ vào một cái đồng hồ hiệu Longines hơn hai mươi ngàn nói: "Cái này, quẹt thẻ.”
"Vâng." Nhân viên phục vụ gật đầu, làm việc nhanh nhẹn.
Ngày hôm sau!
Vốn bình thường đều tám chín giờ mới thức dậy, nhưng sáng nay bảy giờ thì Lâm Phàm đã bị đánh thức.
Khách mời thì mười một giờ trưa đi là được, nhưng đây là nhà mình làm chủ nhà, nên nhất định phải dậy từ sớm.
"Con trai dậy mau, đừng ngủ nữa." Bà Lâm đi vào trong phòng, bắt đầu vén chăn lên.
Lâm Phàm nói: "Mẹ, đừng kéo chăn lên, con đã lớn rồi mà.”
Bà Lâm không vui nói: "Làm sao vậy? Lớn thì không thể kéo được sao? Nhanh lên, ra ngoài giúp cha con làm việc.”
"Được, được." Lâm Phàm bất đắc dĩ, hắn còn có thể nói cái gì, chỉ có thể kiên trì đứng lên, khi đến phòng khách lại phát hiện những thân thích đã tới nhà rồi.
"Bác Hai, bác Ba, bác Tư, cô Hai, cô Bà, cô Tư, chào mọi người." Anh em của cha mình đủ nhiều, gọi một lượt cũng không dễ dàng gì.
Nhưng quan hệ trong nhà mình vẫn rất tốt, tuy rằng đôi khi sẽ có một mâu thuẫn nhỏ nhưng đó đều là chuyện vặt vãnh trong nhà. Hắn chỉ là con cháu trong nhà không cần quản những chuyện đó, chuyện người lớn tự có người lớn giải quyết.
Bác Hai nói: "Tiểu Phàm à, lần này sinh nhật cha cháu đều do cháu lo liệu, không tồi nha.”
Lâm Phàm cười cười đáp: "Chuyện này nhất định phải làm cho tốt chứ ạ.”
Cô Hai nói: "Tôi nói mà, Tiểu Phàm rất hiếu thuận, nhưng mà Tiểu Phàm này. Cô nghe mẹ con nói, con còn chưa có bạn gái đâu nhỉ. Lúc nào thì cháu tìm một cô đi, hoàn thành chuyện lớn trong đời người, coi như là để mẹ con hoàn thành tâm nguyện, sau này có thêm một đứa con nữa là viên mãn rồi.”
Lâm Phàm cười đáp: "Sắp rồi, sắp rồi.”
Cô Ba ở một bên cười nói: “Tiểu Phàm thật lợi hại, nghe cha nói cháu ở Thượng Hải phát triển rất tốt, thỉnh thoảng còn được lên TV nữa chứ.”
Lâm Phàm cười cười không nói gì thêm.
Xem ra cha cũng không nói rõ ràng với họ. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ngược lại cũng sẽ không để lộ vấn đề gì lớn.
Sau đó hắn nghe người lớn dạy dỗ một lát rồi trực tiếp ra ngoài, bắt đầu bận rộn công chuyện.
Ở dưới nhà đợi một hồi, Bạch Kha cuối cùng cũng lái xe tới, sau đó hai người cùng nhau đến cửa hàng pháo hoa rồi kéo pháo hoa đã đặt đến khách sạn.
Còn rượu và những thứ khác cũng sắp xếp đầy đủ.
Cuối cùng sau khi bận rộn xong thì hắn nhìn đồng hồ, cũng đã gần mười giờ.
Hai người ngồi trong xe hút thuốc: "Phàm tử, lần này cậu không mời bạn bè đến hay sao?”