Chương 1717: Khách đến
Lâm Phàm cười nói: "Tôi mời bạn bè làm gì chứ, đây là sinh nhật của cha tôi, tôi mời bạn bè tới đây thì giống gì.”
"Thế này cũng không đúng, cậu lăn lộn ở Thượng Hải tốt như vậy mà quan hệ lại rộng, hơn nữa bữa tiệc này cũng là do cậu chuẩn bị, cậu hẳn nên mời một ít bạn bè tới đây mới được." Bạch Kha nói, anh ta đương nhiên biết hiện tại Phàm Tử đã đạt được địa vị gì, nếu không phải quen biết Phàm Tử từ lâu thì anh ta cũng không dám tin.
Đồng thời trong lòng Bạch Kha cũng rất tự hào, dù sao anh ta cũng là bạn tốt với Lâm đại sư được mọi người yêu thích ở trên mạng.
Quan hệ này cũng ổn định, có lúc anh ta chém gió với người khác, tuy rằng bọn họ sẽ không tin nhưng tâm tình bản thân sảng khoái là được rồi.
Nhưng mấy người có quan hệ bình thường thì anh ta sẽ không kể, tránh cho người ta cảm thấy mình đang khoác lác.
Mãi cho đến 11 giờ, cha mẹ Lâm Phàm mới dẫn theo một nhóm thân thích đến.
Có thân thích từ nông thôn ở Trung Châu đi lên, lúc nhìn thấy khách sạn cũng rất vui mừng. Dù sao khách sạn này cũng cao cấp hơn nhiều nơi bình thường họ hay đi ăn tiệc.
Trong mắt bọn họ, lão Lâm thật có tiền, nơi tổ chức tiệc yến tiệc chính là khách sạn lớn.
Bạch Kha cũng bắt đầu bận rộn, chủ yếu là dẫn thân thích đi lên phòng chờ, sau đó lại xuống rồi lại đón lên.
Mà ở cổng khách sạn.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Cha, không phải chứ, cha kéo con đến làm gì. Bạn học của cha để cha đón không phải là được rồi sao.”
Ông Lâm đáp: "Cái gì mà để cha đón, các cô chú đều tới, con là con trai cha mà không ở bên cạnh thì sao được chứ."
Lâm Phàm không còn lời nào để nói: "Được, được, cha nói cái gì thì là cái đó, con đón, nghênh đón khách nào.”
Chẳng bao lâu, một nhóm người đã đến.
"Tới rồi, tới rồi." Ông Lâm nhìn thấy những người đó thì cảm thấy rất hưng phấn, giống như nhìn thấy bạn bè nhiều năm không gặp, trông rất vui vẻ. Sau đó ông vội vàng tiến lên, vừa gặp mặt liền ôm chặt mọi người.
"Ông là lão Trần đúng không, chúng ta nhanh đã hai mươi năm không gặp rồi nhỉ."
"Lão Trương, lần trước gặp mặt cũng là chín năm trước. Khi đó ông đến Trung Châu, tôi còn chưa uống được mấy chén với ông đó nha. Hôm nay ông không thể chạy đâu, nhất định phải uống mấy chén với tôi."
"Ôi trời, tôi cảm động quá đi mất, tôi gửi tin nhắn trong nhóm mà không ngờ mọi người đều tới thế này.”
Ông Lâm nhìn thấy những người bạn học cũ đã lâu không gặp thì đều tỏ ra vô cùng vui mừng, cười tươi giống như một đứa trẻ.
"Con trai lại đây chào hỏi nào, đây là chú Trần."
"Đây là chú Trương."
Ông Lâm lần lượt chỉ vào từng người mà Lâm Phàm cũng tươi cười, vươn tay đáp: "Chú Trần, xin chào.”
"Chú Trương, chào chú."
"Dì Vương, chào dì."
Hắn chưa từng gặp mấy người bạn cũ của cha, thế nhưng cũng biểu hiện rất tôn trọng. Dù sao cũng là bạn cùng lớp của cha, không thể khiến cha mất mặt, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy cha mình không dạy được một đứa con ngoan.
Nhưng trong mắt Lâm Phàm, hắn cảm thấy những người này đối với mình thì chỉ qua loa lấy lệ.
"Ôi chao, con của lão Lâm đã lớn như vậy rồi sao."
"Lão Lâm, con trai ông lớn lên trông giống ông thật đấy."
Trong lòng hắn cũng cười cười, xem ra mình ở trong lòng các vị cô chú này cũng chỉ là thằng nhóc, sau đó hắn trở lại bên cạnh cha rồi đứng ở phía sau không nói thêm gì nữa.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm, giọng này không rõ lắm nhưng có chút hưng phấn.
"Lão Lâm." Hoàng Đình đứng ở cửa hô.
Mà Hoàng Vân Ca nhìn những cô chú này thì trong lòng cũng bất đắc dĩ, bọn họ đều là người nhà quê, cha mình phải chịu khổ rồi.
Ông Lâm đột nhiên nhìn về phía cửa, khi nhìn khuôn mặt hơi mập mạp, tóc vuốt ra sau, dáng người hơi có chút thấp, nhất thời cả kinh.
"Lão Đình. Ôi trời, ông cũng đến rồi, lần này mọi người đều đã đến đông đủ rồi."
"Ha ha." Hoàng Đình cười đáp: "Người đến đông đủ là được rồi, ông thông báo ở trong nhóm, nói là sinh nhật lần thứ năm mươi của ông, nên tôi nhất định phải là người đầu tiên đến.”
"Đến xem, đây là quà tặng tôi mua cho ông đấy, có thích không? Tôi nhớ trước kia khi đi học, ông rất thích đồng hồ."
Hoàng Đình mở quà, sau đó lấy đồng hồ đeo tay ra, trực tiếp đeo cho ông Lâm: "Nhìn xem, tôi biết ông chắc chắn đã mập lên, chiếc đồng hồ này không ngờ rất vừa vặn nha.”
Các bạn cùng lớp bên cạnh đều tụ tập lại, nhìn thấy thương hiệu đồng hồ này cũng hâm mộ nói: "Đây là Longines đó, là đồ hiệu đó nha.”
"Tôi thấy chắc phải mấy chục ngàn tệ."
"Lão Đình vẫn hào phóng như trước kia."
Ông Lâm nhìn chiếc đồng hồ, nói: "Lão Đình, cái này đắt quá, ông đến tôi đã thấy vui rồi, sao lại còn mua đồ đắt như vậy.”
Hoàng Vân Ca đứng ở phía sau cười lớn, lời này lọt vào tai anh ta cảm giác giống như chút giả tạo, nhưng đây là bạn học của cha nên anh ta cũng không dám nói gì.
Theo anh ta, cha mình đúng là tiêu tiền vô ích rồi.