Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1718 - Chương 1718 - Ông Lâm Bị Lơ Đi

Chương 1718 - Ông Lâm bị lơ đi
Chương 1718 - Ông Lâm bị lơ đi

Chương 1718: Ông Lâm bị lơ đi

Hoàng Đình cười đáp: "Lễ nhẹ tình nặng, trước kia lúc ở trường học tôi bị người ta đánh đều không có ai giúp, chỉ có ông xông lên cứu tôi, cái răng này cũng vì vậy mà bị gãy.”

"Ha ha." Ông Lâm cười: "Tôi còn chưa tìm ông tính sổ, răng này tôi cũng đã trồng lại rồi, nhưng tất cả mọi người đều có thể đến thì tôi thật sự rất vui vẻ.”

Mà lúc này Hoàng Đình nhìn xung quanh, nhìn những người bạn học trước kia lại cảm thấy có chút xa lạ. Ngoại trừ lão Lâm khi đó chơi khá thân nên ghi nhớ trong lòng thì nhiều năm như vậy, mọi người đều thay đổi nên có chút xa lạ.

"Lão Đình, không đúng, phải gọi tổng giám đốc Hoàng. Ông nhớ rõ tôi không, tôi là Trương Hào, trước kia từng mách việc ông đánh nhau đó." Một người đàn ông trung niên mập mạp nói.

"À à, lão Trương, tôi nhớ rõ ông. Đã lâu không gặp, đừng gọi tôi là tổng giám đốc Hoàng, gọi tôi là lão Đình là được rồi." Hoàng Đình cười nói, vươn tay ra.

Trương Hào nhất thời cảm giác thụ sủng nhược kinh, lúc bắt tay thì lưng cũng hơi cong.

Sau đó người chung quanh cũng lập tức bắt tay Hoàng Đình, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra ngay tại chỗ lưu lại số điện thoại của nhau.

Lâm Phàm nhìn mọi chuyện trước mắt, cũng chỉ cười, cha mình đã bị mọi người bỏ quên rồi.

Hắn và mẹ nghĩ giống nhau, bạn học lâu như vậy cũng chưa từng liên lạc. Thế nhưng đột nhiên đều tới thế này đúng là rất kỳ quái, hiện tại xem ra đúng thật, chỉ sợ mọi người hầu như đều tới vì vị Hoàng Đình này.

Nhưng con người của Hoàng Đình ngược lại cũng không tệ, rất tốt với cha hắn. Nếu như đến trước mặt cha hắn khoe khoang làm càn thì hắn cũng không ngại dạy cho đối phương cách làm người.

Hoàng Đình thầm thở dài, sau đó khoát tay, nói: "Được rồi, các bạn học cũ, hôm nay chính là sân nhà của lão Lâm, chúng ta có chuyện gì thì làm sau, đợi chúng ta tụ tập một bữa rồi nói sau. Hôm nay lão Lâm sinh nhật năm mươi tuổi, nhất định phải làm cho ông ấy vui vẻ mới được.”

"Đúng, lão Đình nói rất đúng."

"Hôm nay là sinh nhật lão Lâm mà."

Nhất hô bá ứng, lời Hoàng Đình vừa nói ra trong nháy mắt được mọi người tán thành.

Lúc này, mọi người chuyển ánh mắt về phía thanh niên phía sau Hoàng Đình, bọn họ thấy người trẻ tuổi này ăn mặc quái dị, rõ ràng là con trai nhưng lại đeo khuyên tai, hơn nữa đứng ở nơi đó ngẩng mặt lên trời nhìn xung quanh.

“Lão Đình, đây là con trai ông sao?” Trương Hào hỏi.

Hoàng Đình nhìn về phía con trai mình, không khỏi trừng mắt một cái, nói: "Đứng tử tế nào, đứng không ra đứng gì cả, nhanh chóng chào hỏi các chú dì đi nào.”

Hoàng Vân Ca thầm thở dài một tiếng, rất tùy tiện, uể oải nói: "Xin chào các cô chú, cháu tên là Hoàng Vân Ca, con trai của bạn học cũ của mọi người.”

"Chưa ăn cơm à?" Hoàng Đình có chút tức giận, ông đương nhiên biết tính tình của con trai mình như thế nào. Thế nhưng bạn học cũ của mình đều ở chỗ này, con trai của mình nói chuyện như vậy là muốn làm gì đây?

Nhưng còn chưa đợi Hoàng Vân Ca nói cái gì, người xung quanh đã mồm năm miệng mười khen ngợi.

"Lão Đình, con trai ông đúng là tuấn tú lịch sự nha.”

"Đúng vậy, xem ra là người có học vấn, ăn mặc rất thời thượng nhỉ.’”

"Ôi, chúng ta đều đã già rồi, nhìn xem người trẻ tuổi bây giờ, chúng ta hồi đó cũng không sánh bằng.”

“Lão Đình, con trai ông có bạn gái chưa?”

"Lão Đình có đứa con trai như vậy đúng là khiến người ta hâm mộ, nếu con trai tôi đẹp trai như vậy cũng không lo không tìm được vợ.”

"Đúng vậy, đúng vậy."

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở nơi đó của cha mình, trong lòng cũng cười, sau đó hắn nhìn điện thoại di động, là Bạch Kha gọi đến nên hắn đi đến bên kia nhận điện thoại.

Hoàng Đình ho khan vài tiếng, cảm giác có chút không thích hợp. Hôm nay là sinh nhật lão Lâm, tình huống hiện tại là thế nào đây?

"Lão Lâm, ăn cơm ở tầng mấy? Chúng ta hãy lên đó đi.” Hoàng Đình nói. “Đợi lát nữa đến nơi đó, chúng ta cùng nhau tụ tập một chỗ.”

Ông Lâm cười nói: "Được, bây giờ chỉ chờ mọi người thôi, để tôi dẫn mọi người lên.”

Sau đó ông nhìn một vòng không biết con trai mình đi đâu rồi, sau đó cũng không nghĩ nữa mà trực tiếp dẫn theo mọi người đi lên trước.

Đến cửa thang máy, lập tức có người đi lên ấn thang máy.

"Lão Đình, mời..."

Lão Đình ngược lại không đi vào trước mà nói: "Lão Lâm, ông vào trước đi.”

Ông Lâm cười: "Ông khách khí quá rồi.”

Trong thang máy.

“Lão Đình này, con trai ông hiện tại làm gì vậy?”

Hoàng Đình đáp: "Không có tiền đồ gì cả, tôi sắp xếp nó làm ở trong công ty để rèn luyện.”

"Làm sao có thể nói không có tiền đồ chứ, công ty ông là công ty lớn như thế,người khác muốn vào làm cũng không vào được."

"Ôi, lão Lâm, con trai ông làm nghề gì?" Có người hỏi.

Cha Lâm cười đáp: "Nó ở Thượng Hải, từ khi tốt nghiệp đã ở đó.”

Hoàng Vân Ca cười: "Cháu có nhiều bạn bè ở Thượng Hải lắm, nơi đó cạnh tranh rất lớn. Nếu có chuyện phiền toái cứ tới tìm cháu để cháu gọi một cuộc điện thoại. Bạn bè của cháu đều là người có năng lực, ở Thượng Hải đều là quan lớn, nhị thế tổ, có tiền có quyền.”

Bình Luận (0)
Comment