Chương 1775: Quá kiêu ngạo
Người dân xung quanh cũng tới đây đứng hóng hớt. Bọn họ cũng đã quen với việc này rồi, nhất là những người dân thường xuyên tới đây cũng không biết đã gặp phóng viên bao nhiêu lần rồi.
Dù sao thì bọn họ cũng hiểu được mối quan hệ không thể tách rời giữa ông chủ nhỏ và các phóng viên.
Một phóng viên thể thao lên tiếng hỏi: “Lâm đại sư, anh có định gia nhập giới thể thao không?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không, tôi không có ý nghĩ sẽ gia nhập giới thể thao.”
Đầu óc hắn có vấn đề thì mới bước vào cái giới đó, mệt chết người, thà tập trung mở cửa hàng buôn bán còn thoải mái hơn.
Lúc này, một phóng viên nữ đặt câu hỏi: “Lâm đại sư, anh nghĩ thế nào về lời mời của huấn luyện viên Ngô Trạch? Anh ấy nói anh chính là thủ môn hàng đầu, thậm chí là đứng số một thế giới. Lời khen ngợi này có gây áp lực cho anh không, hay anh có cảm thấy huấn luyện viên Ngô Trạch đang tâng bốc anh quá mức không?”
Câu hỏi này cũng khá thâm sâu đấy, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng Ngô Trạch lại đề cao hắn, cho hắn mặt mũi như vậy.
Tuy mình là một người khiêm tốn nhưng mình cũng không thích nói dối chút nào.
Hơn nữa huấn luyện viên Ngô người ta đã nói như vậy rồi, nếu giờ mình phủ định thì quá là không nể mặt người ta đó nha. Nên sau khi suy nghĩ một lúc Lâm Phàm đã quyết định đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Nữ phóng viên vừa rồi đang nghĩ chắc Lâm Phàm lúc này đang suy nghĩ làm sao để trả lời một cách uyển chuyển nhất, ví dụ như nói trình độ của mình vẫn còn chưa tới mức đó chẳng hạn. Dù sao thì mọi người khi đứng trước ống kính đều sẽ rất khiêm tốn, đây cũng xem là một đức tính tốt.
Nhưng sau khi nghe được câu trả lời của Lâm Phàm, nữ phóng viên chỉ biết câm nín.
Lâm Phàm thật thà trả lời: “Thực ra tôi thấy huấn luyện viên Ngô Trạch nói cũng đúng. Mặc dù tôi không có ý định tham gia vào giới bóng đá, thế nhưng qua trận đầu lần này tôi thấy làm thủ môn cũng rất đơn giản. Tôi vẫn còn chưa phát huy hết thực lực của mình đâu. Nếu như nói tôi đứng số một thế giới thì tôi cũng thừa nhận, dù sao tôi cũng không thích phải nói dối mà, đôi khi khiêm tốn quá lại bị cho là đạo đức giả.”
Toàn hiện trường lúc này yên tĩnh không một tiếng động...
Các chủ cửa hàng xung quanh cũng gật gù đồng ý, họ thấy ông chủ nhỏ của mình nói cũng chả có gì sai. Hắn đang nói thật đó, thậm chí họ còn thấy yên tâm ấy chứ vì ông chủ nhỏ của họ vẫn như ngày trước.
Nếu như giờ ông chủ nhỏ đột nhiên trở nên khiêm tốn thì bọn họ mới sợ đó. Họ sẽ nghĩ hay là ông chủ nhỏ nhà mình vừa gặp phải chuyện gì không hay mà tính cách cũng thay đổi luôn rồi?
“Quá đỉnh!” Các phóng viên giải trí vỗ tay hoan hô, bọn họ đã quen thuộc với tính cách này của Lâm Phàm, cho nên đương nhiên biết hắn là người thế nào.
Trong lòng họ thì Lâm Phàm chính là sự kết hợp của trí tuệ và sự đẹp trai, là một nhân vật đáng ngưỡng mộ.
Họ thấy Lâm đại sư đã trả lời câu hỏi này rất hay, họ cảm thấy hình như Lâm đại sư còn đang hơi khiêm tốn rồi ấy chứ.
Nhưng các phóng viên thể thao lại bối rối trước câu trả lời của Lâm Phàm.
“Lâm đại sư, anh có thấy vừa rồi mình đã quá kiêu ngạo rồi không?” Một phóng viên nam lên tiếng hỏi, anh ta thấy câu nói của Lâm Phàm có hơi tự mãn thì phải.
Gì mà làm thủ môn rất đơn giản chứ, chuyện đó không dễ chút nào đâu.
Lại còn cái gì chưa phát huy hết thực lực, bọn họ thấy cái người này không khiêm tốn chút nào hết.
Lâm Phàm lắc đầu: “Đồng chí phóng viên, những vấn đề đã trả lời thì không cần phải đào quá sâu về nó nữa đâu, thực tế nó chính là như vậy mà.”
“Phục rồi.” Anh chàng phóng viên kia đành câm nín, chỉ có thể lắc đầu rồi ghi chép lại.
Lúc này bỗng có một phóng viên nữa giơ tay đặt câu hỏi: “Lâm đại sư, nếu như anh làm thủ môn giỏi như vậy thì sao anh không đi làm thủ môn? Nếu đúng như anh nói anh là thủ môn giỏi nhất thế giới thì nhất định anh sẽ có thể dẫn dắt đội bóng của chúng ta tiến lên vị trí hàng đầu.”
Câu hỏi này là câu mà tất cả các phóng viên đều đang muốn hỏi. Dù sao nếu hắn đã nhận mình giỏi như vậy thì tại sao không tiếp tục làm thủ môn chứ, việc này thật khó hiểu.
Lâm Phàm cười nói: “Đồng chí phóng viên này, câu hỏi này của anh rất hay. Tại sao tôi lại không tiếp tục tham gia những trận đấu chính quy ư? Đó là bởi vì tôi thấy tôi không thể tham gia được.”
Hắn còn chưa nói hết, phóng viên đã vội vàng hỏi tiếp: “Lâm đại sư, dựa vào tài năng của anh nhất định sẽ có đội bóng muốn mời anh về đội của họ.”
“Không phải, anh nghe tôi nói hết đã.” Lâm Phàm xua tay, tiếp tục trả lời: “Bóng đá là một môn thể thao rất hay, nó cũng giống với những môn thể thao khác, có thắng thì cũng sẽ có thua, như vậy mới thú vị. Nếu như tôi tiếp tục tham gia những trận đấu chuyên nghiệp vậy thì còn gì để xem nữa đây? Bởi vì nếu tôi làm thủ môn thì đối thủ sẽ làm gì có cơ hội để ghi bàn nữa chứ? Sẽ không có bàn thắng nào được ghi, khi đó tôi sợ mình sẽ làm hỏng mất môn thể thao này. Vì vậy tôi chắc chắn không thể tiếp tục tham gia bộ môn này được nữa.”
“Vãi nồi!”