Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1776 - Chương 1776 - Như Vậy Mới Xứng Đáng Là Ông Chủ Tốt

Chương 1776 - Như vậy mới xứng đáng là ông chủ tốt
Chương 1776 - Như vậy mới xứng đáng là ông chủ tốt

Chương 1776: Như vậy mới xứng đáng là ông chủ tốt

Các phóng viên thể thao há hốc mồm, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy những lời kiêu ngạo như này đâu đó. Nếu giờ bọn họ đăng những lời này lên báo thì có khi nào người đọc sẽ bị dọa cho chết khiếp luôn không ta?

“Trả lời hay.” Các phóng viên giải trí lại tiếp tục cho Lâm Phàm một tràng pháo tay, họ thấy Lâm Phàm nói rất hay.

Lại có một phóng viên nữa hỏi: “Lâm đại sư, anh không thấy anh quá kiêu ngạo à?”

Lâm Phàm nhìn phóng viên đó, đáp lại: “Đây không phải là kiêu ngạo, mà là nói thật. Y thuật của tôi giỏi đúng không? Nhưng tôi cũng sẽ không làm bác sĩ. Tôi giỏi quốc họa, nhưng tôi không muốn làm họa sĩ. Tôi giỏi võ nhưng đương nhiên tôi cũng sẽ không làm võ sĩ. Bởi vì tôi không muốn phá hủy đi những ngành nghề này, những ngành nghề này cũng không hề dễ dàng mới phát triển được đến quy mô như hiện tại.”

Các phóng viên thể thao đã hoàn toàn bị câu trả lời này khiến cho choáng váng.

Còn những phóng viên giải trí cũng gật đầu tán thành. Lâm đại sư nói rất có lý, không có gì bất thường cả. Họ hoàn toàn tin tưởng mà không có chút nghi ngờ.

Họ đã theo dõi Lâm đại sư từ lâu, biết rõ Lâm đại sư là người lợi hại như thế nào.

Từng câu hỏi một được đưa ra, các phóng viên thể thao thật sự không muốn hỏi thêm gì nữa. Họ cảm thấy câu trả lời của Lâm Phàm quá mức đáng sợ.

Cuối cùng các phóng viên thể thao cũng đành bỏ cuộc, hoàn toàn toàn bị Lâm Phàm thuyết phục.

Các phóng viên giải trí lắc đầu nhìn phóng viên thể thao rời đi.

“Mấy người này không hiểu Lâm đại sư rồi.”

“Đúng đó, nếu như bọn họ biết rõ Lâm đại sư thì sẽ biết những gì hắn nói đều là sự thật.”

“Chúng ta phải cho Lâm đại sư một tràng pháo tay vì trả lời quá là hay.”

Lâm Phàm nhìn thấy các phóng viên giải trí vẫn chưa đi, nghi hoặc hỏi: “Mọi người muốn gì nữa? Tin tức thể thao lần này mọi người cũng muốn đăng bài sao?”

“He he, Lâm đại sư nói gì lạ lùng vậy. Chỉ cần là tin tức thì bọn tôi đều sẽ viết bài mà. Nhưng các câu hỏi vừa rồi đã bị họ hỏi hết rồi, hay là anh ngồi tán dóc với chúng tôi vài câu đi, nói mấy chuyện chém gió linh tinh thôi ý mà.” Một phóng viên lên tiếng.

Số lần họ đến phỏng vấn Lâm đại sư nhiều không kể xiết, cứ mỗi lần có tin tức mới đều sẽ có mặt bọn họ, nên họ cũng đã quen rồi.

“Thôi được rồi.” Lâm Phàm cũng chỉ đành bất lực, đành nói nốt một lần cho xong vậy, cũng coi như có qua có lại với các phóng viên.

Sau khi các phóng viên đã rời đi hết, Lâm Phàm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Các chủ cửa hàng nhìn vậy thì lại cười rộ lên: “Ông chủ nhỏ, anh nói như vậy chắc hẳn đã dọa mấy cái người phóng viên thể thao đó rồi đấy, có khi họ lại nghĩ anh đang chém gió ấy chứ.”

Lâm Phàm nhún vai, tỏ vẻ bất lực: “Thì làm cách nào được bây giờ, tôi cũng nói thật mà đâu có chém gió linh tinh đâu. Lúc nói thật thì chả ai tin, lúc nói dối thì tin lấy tin để, khó sống quá đi mất thôi.”

“Ha ha ha...”

Mọi người cười ầm lên, mấy chuyện như này bọn họ cũng đã sớm coi như chuyện bình thường ở huyện rồi.

Về tới cửa hàng thì thấy Ngô U Lan đang ngồi đó chơi điện thoại.

Lâm Phàm tò mò hỏi: “Chơi gì đó?”

Ngô U Lan đáp lại: “Anh Lâm, em đang định mua vé đó. Em nghĩ tiệm chúng ta có phải là nên tổ chức hoạt động gì đó, như đi du lịch chẳng hạn.”

Điền Thần Côn vừa nghe tới có trò vui thì hai mắt lập tức sáng lên: “Ý hay đó, tôi nhiệt liệt đồng ý nha.”

Triệu Chung Dương cười hi hi nói: “Thực ra em cũng muốn được đi chơi, chúng ta chưa bao giờ ra ngoài đi du lịch cùng nhau mà.”

Ngô Thiên Hà vẫn luôn trầm lặng cũng lên tiếng: “Tôi cũng đã từng này tuổi rồi, ra ngoài đi chơi một chút, xem như thư giãn một chút.”

Lâm Phàm nhìn mọi người đều đồng ý với ý kiến này của Ngô U Lan, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Được, vậy thì đi thôi. U Lan, cô chọn địa điểm nhé, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng xuất phát. Nhưng chọn ngày xa xa một chút, đừng chọn ngày quá sát.”

Ngô U Lan nghe được câu nói này lập tức mỉm cười vui vẻ: “Được, được ạ.”

Cô không ngờ anh Lâm lại đồng ý, tâm trạng cũng càng thêm vui vẻ.

Lâm Phàm cười cười, từ khi mở cửa hàng quả thật cũng chưa đưa mọi người đi ra ngoài chơi lần nào. Thân là ông chủ mà như này thật sự là không được tốt lắm, phải đưa nhân viên của mình đi chơi xả stress mới là một ông chủ tốt chứ.

Buổi tối.

Các gia đình đều đang tụ tập xem TV.

Nhà nào đó.

“Ồ, cha chuyển sang kênh thể thao đi, hôm nay có bóng đá đó.” Người con trai lên tiếng.

“Con trai, bình thường không phải con không thích xem mấy chương trình đó à?”

Cậu con trai đáp lại: “Cha, chắc cha không biết rồi. Lần này tranh tài nghe nói là có Lâm đại sư tham gia đó, siêu ngầu luôn. Con muốn xem xem rốt cuộc hắn ngầu đến mức nào.”

Người cha đương nhiên sẽ đồng ý với yêu cầu này của cậu con trai rồi, nên cũng chuyển kênh xem rốt cuộc là có gì xảy ra.

Nhà nào cũng xảy ra tình huống tương tự như vậy. Bởi vì tin đồn đã được lan truyền đi khắp nơi nên ai nấy cũng đều vô cùng tò mò, không biết trận đấu này sẽ như thế nào đây.

Mặc dù họ không có mặt ở đó để xem trực tiếp nhưng xem phát lại như này cũng được.

Bình Luận (0)
Comment