Chương 1828: Trở lại Thượng Hải
Ngày hôm sau!
Tại sân bay Thượng Hải.
"Ôi! Cuối cùng cũng đã về." Lâm Phàm đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí quá quen thuộc. Chuyến đi đến núi Côn Luân xem như kết thúc viên mãn.
"Đúng là mệt chết đi được, xương tôi sắp sắp gãy vụn luôn rồi." Điền Thần Côn duỗi lưng, cảm thấy ở Thượng Hải vẫn tốt hơn, trong khoảng thời sắp tới ông ta không muốn đi ra ngoài nữa.
Triệu Chung Dương đi tới bên cạnh Điền Thần Côn, hỏi: "Thế nào? Sau này không muốn ra ngoài nữa sao?”
Điền Thần Côn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nói: "Ai nói tôi không muốn đi ra ngoài, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đi. Thế nhưng lần này trở về cậu sẽ gặp xui xẻo rồi, suy nghĩ thật kỹ nên phải chịu khổ thế nào đi nha, ha ha.”
Vừa nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt Triệu Chung Dương như chết lặng, có cảm giác chua xót nói không nên lời, cái tên Thần Côn này lại đào hố chôn mình rồi.
Cậu ta cũng không biết vì sao lúc đó mình lại nói ra câu đó, xem ra đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp nên cầm lòng không đặng rồi.
Ngô U Lan vẻ mặt tươi cười, lần này ra ngoài thật sự rất vui vẻ. Tuy rằng không thể leo núi Côn Luân ngắm cảnh, nhưng mà trong lòng cô lại vui vẻ một cách kỳ lạ mà không có bất kỳ nguyên nhân gì.
Giang Phi đi tới trước mặt Lâm Phàm, nói: "Hội trưởng Lâm, vậy chúng tôi trở về trước nhé.”
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Ừm, hai người về trước đi, ngày mai tôi sẽ đến hiệp hội nói chuyện với Hội trưởng Ngưu một chút.”
"Được." Chuyến đi núi Côn Lôn lần này đối với Giang Phi thực sự mang lại rất nhiều cảm xúc, vốn dĩ Hiệp hội Thượng Hải bọn họ chỉ muốn đến đó làm nền. Thế nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy phát sinh, thật đúng là nở mày nở mặt mà.
Sau khi trở về báo cáo với hội trưởng, e rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Đám người Giang Phi ra khỏi sân bay, đã vội vàng ngồi xe chạy về hiệp hội.
Khi đến cửa hiệp hội, đám thành viên từ núi Côn Luân trở về đều ngẩng cao đầu, cảm giác khí chất đều thay đổi, giống như anh hùng khải hoàn trở về vậy.
Các thành viên đang làm việc trong hiệp hội nhìn thấy đám người Giang Phi cũng cực kỳ vui vẻ.
"Bọn họ đã trở lại rồi."
Bọn họ đều nhìn thấy video trên mạng, Lâm đại sư một mình tỏa sáng ở núi Côn Luân và khiến toàn bộ người ở đó đều khuất phục. Mà hiệp hội Thượng Hải của bọn họ cũng cực kỳ nổi tiếng. Ngày hôm qua, các phóng viên đã đến hiệp hội để phỏng vấn, điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tự hào.
Một số thành viên vội vàng chạy tới vây quanh, bởi vì Giang Phi và Vương Vân Kiệt vẫn ở đó nên bọn họ không dám hỏi nhiều.
Nhưng Giang Phi và Vương Vân Kiệt vội vã đi tìm hội trưởng nên đã vội vàng rời đi.
Lúc này, một thanh niên vội vàng lôi kéo một thành viên đã đi núi Côn Luân nói: "Anh, nói một chút đi, rốt cục tình huống khi đó là thế nào. Chúng tôi đã xem tin tức và video, cảm thấy quá sốc luôn đó. Anh không biết đâu, dạo gần đây mọi người đều thảo luận về chuyện này.”
Những thành viên đi núi Côn Luân không khỏi bật cười.
"Khà khà, chuyện này ấy mà, tôi nói cho mọi người hay. Nhưng đúng là một lời khó nói hết, tình huống đó chỉ sợ các người cũng không dám nghĩ tới đâu."
"Tìm một chỗ để tôi kể chi tiết cho mà nghe.”
Lúc này bọn họ đều ngẩng đầu lên, tâm tình rất tốt, cũng cảm thấy thật may mắn.
Nếu hiệp hội không coi trọng, chỉ sợ bọn họ cũng không có cơ hội đi núi Côn Luân rồi.
Trong phòng làm việc.
Hội trưởng Ngưu đang xem tin tức trên mạng, tuy tuổi tác ông đã lớn, nhưng ông là hội trưởng hiệp hội nên phải theo kịp thời đại, nhất định phải biết những tin tức mới nhất.
Nhất là chuyến đi núi Côn Luân lần này, tin tức kia đã ngập tràn khắp nơi, nếu ông không biết gì thì quả thật không tốt.
Cốc cốc.
"Vào đi." Hội trưởng Ngưu nói, lúc ông ngẩng đầu lên thì phát hiện Giang Phi cùng Vương Vân Kiệt đã trở về, không khỏi nở nụ cười:"Đã về rồi sao?”
Giọng điệu rõ ràng rất vui vẻ.
"Hội trưởng, chúng tôi đã về, bây giờ đến đây là muốn báo cáo tình hình." Giang Phi cũng rất kích động.
Hai người kéo ghế tới rồi ngồi, bắt đầu nói rõ tình huống ở núi Côn Luân.
Hội trưởng Ngưu thì gật gù nghe, khi nghe đến đoạn sau thì không khỏi ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Cậu nói hiện tại những người đó đều đề cử Lâm đại sư làm người đứng đầu giới võ thuật sao.”
Giang Phi cười đáp:"Đúng vậy, lần này hiệp hội Thượng Hải chúng ta thật sự sẽ nổi lên như diều gặp gió. Trong thời gian tới, những người đó sẽ lần lượt đến hiệp hội. Ý của hội trưởng Lâm là, nếu như có thể để cho những người đó làm việc trong hiệp hội hoặc là để họ lưu lại, nói không chừng có thể mang những hiệu quả tích cực cho hiệp hội đó.”
Lúc này hội trưởng Ngưu có chút không biết nên nói gì, ở độ tuổi này của ông ta đã trải qua biết bao chuyện. Thế nhưng ông vốn được tổng bộ phái tới đây.
Mà nói như vậy cũng không đúng, phải nói là bị người bên kia tổng bộ bài xích mà đẩy tới nơi đây.