Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1911 - Chương 1911 - Vận May Của Thần Côn Không Tệ

Chương 1911 - Vận may của Thần Côn không tệ
Chương 1911 - Vận may của Thần Côn không tệ

Chương 1911: Vận may của Thần Côn không tệ

Hai người Điền Thần Côn và Triệu Chung Dương lăn lộn trong sòng bạc. Cầm tiền miễn phí của Vân Tuyết Dao thận trọng đặt cược.

Vốn Vân Tuyết Dao là muốn đưa thêm một chút thẻ đánh bạc. Thế nhưng bị lâm Phàm ngăn lại, đưa cho mỗi người hai mươi nghìn là được rồi.

Thắng thì tính là của bọn họ, thua thì cũng không có gì.

Hơn nữa, còn không có sau này.

Bởi vậy đối với Thần Côn mà nói, mỗi lần đặt cược thì đều đặt rất ít.

Đồng thời còn chiếm một vị trí tốt, một số người khi thấy một ông già ăn mặc lòe loẹt ngồi chơi bài, hơn nữa mỗi lần đặt cược lại đặt rất ít thì cảm thấy rất mất hứng.

Có điều người Vân Tuyết Dao phái đến đã giúp giải quyết tốt tất cả.

Bởi vậy, không bao lâu sau thì những người ở đây đều biết, hai người đặt cược này có lai lịch rất lớn không thể chọc vào.

Trong một khu tham quan.

Ngô U Lan chơi rất vui vẻ, Kim manh đi theo bên cạnh thì lấy điện thoại chụp ảnh cho mọi người.

“Anh Lâm, anh mau đến đây, chúng ta cùng nhau chụp một tấm đi.” Ngô U Lan gọi.

Lâm Phàm cười: “Các cô chụp không phải là được rồi hay sao, tôi là một thằng đàn ông, đi qua đó làm gì?”

Liễu Nhiếp tâm trạng cũng rất thư giãn: “Bảo anh đến thì đến đi, đàn ông gì mà cứ chậm chà chậm chạp.”

“Tới đây, tới đây.” Lâm Phàm thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Kim Manh cười nói: “Để tôi chụp cho mọi người, mọi người tạo dáng đi.”

Lâm Phàm đứng vào trong nhóm người không biết nên làm tư thế gì.

Mà đúng lúc này Ngô U Lan ôm lấy cánh tay của Lâm Phàm, trên mặt mỉm cười rạng rỡ, mà Liễu Nhiếp cũng tỉnh bơ ôm lấy cánh tay còn lại.

“Vậy tôi ôm ở đâu?” Vân Tuyết Dao sửng sốt, hai cánh tay đều bị hai người này nhận thầu, còn mình phải như nào mới được chứ.

Lâm Phàm cười nói: “Đứng bình thường là được rồi, cứ tùy ý thôi.”

Ngô U Lan đột nhiên hô lên: “Tuyết Dao, cô có thể đứng ở phía sau ôm cổ anh Lâm, sau đó chúng ta cùng chụp.”

“Đúng nha.” Vân Tuyết Dao mỉm cười, sau đó ôm cổ Lâm Phàm từ phía sau, cánh tay ôm siết lấy cổ làm cho Lâm Phàm chút nữa thì ngạt thở. Nếu như không phải có kiến thức võ hiệp chống đỡ, sợ rằng thực sự tèo luôn rồi.”

“Cười nào!”

Kim Manh hô lên mọi người cũng đều chuẩn bị xong, Lâm Phàm nghe vậy cũng lập tức mỉm cười nhưng động tác chậm nửa nhịp, cười có chút gượng gạo.

Có điều vẫn tốt, tất cả đã được chụp lại.

Sắc mặt Vân Tuyết Dao đỏ ửng, dù sao vừa rồi thực sự cô đã rất chủ động.

Lúc này mọi người đều vây quanh Kim Manh để xem bức ảnh trong điện thoại.

“Ha ha ha, anh Lâm, anh nhìn biểu cảm của anh này, thật buồn cười.” Ngô U Lan phụt cười.

Lâm Phàm đi qua liếc một cái, cũng có chút bất lực, tấm ảnh này chụp cho mình xấu thật đấy.

Một vài du khách xung quanh nhìn thấy tình huống bên này cũng ngưỡng mộ đố kị không thôi.

“Con mẹ nó, người đàn ông kia cũng ngầu thật, vậy mà lại bao thầu nhiều gái xinh đến vậy.”

“Haizz, giữa người với người hoàn toàn không thể so sánh được mà, nhìn chúng ta xem, ba thằng đàn ông thật là đáng thương.”

“Bó tay rồi, đừng nhìn nữa, càng nhìn càng đau lòng. Mấy em gái này thật xinh đẹp nhưng đáng tiếc, đã bị người ta bao thầu hết rồi.”

Lâm Phàm thấy mọi người vui vẻ như vậy đương nhiên cũng vui lây, lần này ra ngoài du lịch coi như là dùng đồ ăn thức uống khao nhân viên thật tốt.

Mãi cho đến tối mọi người mới quay về, có điều khi đi gặp bọn người Điền Thần Côn. Nhìn thấy tình huống hiện trường thì hắn khẽ thở mạnh một cái.

“Thiên linh linh, địa linh linh.”

Chỉ thấy Thần Côn lúc này rát đắc chí, trong miệng còn lẩm bẩm niệm chú cái gì đó rồi ném thẻ chip cược ra đợi kết quả.

“Như này cũng đủ lợi hại rồi đó, chơi đến bây giờ vậy mà vẫn chưa kết thúc. Chẳng lẽ ông ấy thắng cược?” Lâm Phàm có chút không hiểu nói.

Ngô U Lan cười nói: “Nói không chừng thắng thật đó.”

“Đi qua xem sao.”

Khi đến nơi, chỉ thấy Thần Côn chơi quên cả trời đất. Hơn nữa chip trên bàn vậy mà còn nhiều hơn trước một chút, nhìn qua chắc cũng cỡ 40 50 nghìn rồi.

“Thần Côn, vậy mà thắng tiền à.” Lâm Phàm cười hỏi.

Điền Thần Côn quay đầu lại: “Các cậu về rồi à?”

Sau đó dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: “Nhìn đi, thắng rồi.”

Triệu Chung Dương bên cạnh đương nhiên là cũng rất hưng phấn nói: “Anh Lâm, anh đừng nói nữa, vận khí của Thần Côn hôm nay rất tốt đó. Em thua hết rồi, còn ông ta đặt bừa vậy mà lại thắng.”

Lâm Phàm cảm thấy không thể nào, dựa vào kỹ thuật này của Thần Côn còn có thể thắng được sao. Sau đó nhìn Vân Tuyết Dao dường như là muốn biết có phải là cô ấy đã dặn dò gì.

Vân Tuyết Dao lắc đầu, tỏ vẻ oan uổng, chuyện này cô ta không có làm. Ở đây là chính quy không có bất kỳ máy móc nào điều khiển cả.

Có thể thắng chính là do vận may.

Sau đó Lâm Phàm liếc nhìn Thần Côn, vừa nhìn đúng thật là nhìn ra một chút vấn đề. Hôm nay tài vận của Thần Côn đúng thật là không tệ, có thể phát tài.

Bình Luận (0)
Comment