Chương 1912: Để tôi đoán ai là Lâm đại sư?
Mà lúc này, Thần Côn trực tiếp không đặt mà ôm đống chip về, nói: “Đi, chúng ta về thôi.”
Lâm Phàm: “Ông không chơi nữa à?”
Thần Côn lập tức xua tay: “Không chơi nữa, quá kích thích, trái tim tôi có chút không chịu nổi nữa rồi. Các cậu quay về rồi còn chơi cái gì nữa, mau đi ăn gì đó đi, tôi đói rồi.”
Lâm Phàm cười gật đầu nói: “Hôm này ông phát tài rồi nha.”
“He he.” Thần Côn cười, tiền tự nhiên mà đến này, thật là không tệ.
Buổi tối, trong phòng ăn.
Điền Thần Côn và Triệu Chung Dương vùi đầu ăn uống im lặng không lên tiếng, tình huống lúc này không phải là lúc bọn họ có khả năng tham gia vào.
Chỉ có đại lão thực sự mới có thể chơi được.
Hơn nữa đối với Điền Thần Côn mà nói, bữa cơm này thực sự là quá phong phú, phong phú đến mức ông ta có chút không chịu đựng được.
Cùng ông chủ ra ngoài cảm giác thật không tồi, có thể hưởng thụ được đủ loại mỹ vị.
“Thần Côn, chút nữa chia cho tôi chút đi.” Triệu Chung Dương vừa ăn vừa nhỏ tiếng nói.
Cậu ta rất hâm mộ và ghen tị với Thần Côn.
Tên Thần Côn này vậy mà có thể thắng, còn cậu ta lại thua sạch. Chuyện này đúng là không có chút khoa học nào, bản thân là người đẹp trai như vậy sao có thể không bằng tên loè loẹt Thần Côn này chứ.
Điền Thần Côn nuốt con bào ngư xuống: “Cậu đang đùa tôi à, ăn cơm của cậu đi đừng nghĩ đến chuyện lừa tôi.”
“Keo kiệt bủn xỉn, tuyệt giao.”
Cậu ta thực sự không muốn nói thêm gì nữa, một chút tình huynh đệ cũng không có.
Mà bọn Ngô U Lan thì lại tụ tập với nhau xem ảnh hôm nay chụp, tiếng cười vui vẻ nối liền không dứt.
“Cô xem, tấm này đẹp này, chính là biểu cảm của anh Lâm có chút sai sai.”
“Ừm, nụ cười này cũng thật là gượng gạo.”
“Anh Lâm, anh tự xem đi, tấm này có xấu không.”
Lâm Phàm nhìn bức hình trong điện thoại, không nhận mà chối: “Xấu chỗ nào, tôi cảm thấy nụ cười này rất rực rỡ, mắt của các cô có vấn đề rồi.”
Liễu Nhiếp: “Chụp xấu thì là xấu, làm người cần phải thành thật.”
“Hừm, nói như cô chụp đẹp lắm vậy, cô xem đi, xem…xem.” Lâm Phàm cầm điện thoại lật từng bức ảnh, lật đến nửa ngày thì sững sờ không biết phải nói cài gì. Sao lại hoàn mỹ như vậy, con mẹ nó chẳng lẽ là xài app, một chút tì vết cũng không có thế này là sao?
Ví dụ như app bị lỗi kéo chân dài ra chẳng hạn, thế nhưng nhìn mấy bức ảnh này, làm gì có chuyện đó xảy ra.
Liễu Nhiếp cười: “Nhớ lấy, người xinh đẹp thì chụp ảnh mãi mãi đều xinh, không cần nghĩ nhiều nữa, anh xem anh có thể tìm thấy một bức không đẹp được không?”
Lâm Phàm có chút cạn lời, trực tiếp đưa điện thoại qua: “Lợi hại rồi.”
Ngô U Lan mím môi cười: “Anh Lâm, ngày mai chúng ta chụp đẹp hơn chút đi.”
Vân Tuyết Dao nhìn bức ảnh khen ngợi: “Thực ra anh Lâm chụp cũng được mà.”
“Các cô sao thế, trong mắt người tình hoá Tây Thi à, xấu xí đến vậy mà cũng nói đẹp, hừm.” Liễu Nhiếp không cho chút nể nang nào nói.
Mà Kim Anh ngồi bên cạnh cũng rất tán thành với lời nói của Liễu Nhiếp, mấy bức ảnh của vị Lâm đại sư này chụp thực sự là rất quái dị, cái này nói là cười cũng không giống là cười.
Dường như có chút cảm giác dở khóc dở cười vậy.
Có điều bạn thân mình còn cả Ngô U Lan trong tâm trí đã hoàn toàn say đắm người đàn ông này, muốn tỉnh lại đã là chuyện không thể nào.
Lâm Phàm cũng không muốn để chuyện này khó xử, trực tiếp đổi đề tài.
“Thần Côn, hai người các ông có thể ăn chậm chút không, sao giống như chưa từng được ăn cơm vậy hả, ăn như hổ đói vậy.”
Điền Thần Côn nuốt thức ăn xuống nói: “Tên nhóc cậu đừng có chuyển đề tài lên người bọn tôi, hai người chúng tôi chỉ ăn đồ không nói chuyện, cũng không có chuyện gì liên quan đến chúng tôi.”
Triệu Chung Dương gật đầu phát ra một tiếng ừ, giống như cũng là tán thành với lời nói của Điền Thần Côn.
“Hai người các ông.” Lâm Phàm trong lòng bất đắc dĩ, không hiểu ý đồng đội gì cả, uổng công tôi yêu thương các người. Vậy mà không chịu giúp đổi đề tài này đi một chút.”
“Ồ, Tuyết Dao, hóa ra cô ở đây à, thật là trùng hợp nha.”
Đúng lúc này, một giọng nói từ phía trước truyền đến.
Vân Tuyết Dao nhìn thấy người đến lập tức nhíu mày, không ngờ rằng là Mã Thiếu Hào lại đến đây.
Mà Kim Manh cũng sửng sốt, dường như cũng không hiểu Mã Thiếu Hào này sao lại xuất hiện ở đây, không phải là đã biết người ở đây không thể chọc sao?
Đến đây là muốn thể hiện điều gì vậy chứ?
Mã Thiếu Hào cười nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải là đến làm gì. Hôm nay tôi mời khách quý đến đây ăn cơm, nhìn thấy Tuyết Dao nên đến xem một chút.”
“Để tôi đoán xem, ở đây rốt cuộc ai là Lâm đại sư.”
Mã Thiếu Hào nhìn ánh mắt dừng lại trên người Triệu Chung Dương: “Diện mạo người này quá kém sang, chắc không phải là Lâm đại sư rồi.”
“Người này mặc lòe loẹt hồng hồng đỏ đỏ chắc cũng không phải rồi. Dù sao cũng sắp năm mươi tuổi rồi, tôi nghĩ dù cho Tuyết Dao bị mù cũng sẽ không nhìn trúng.”
…