Chương 1913: Anh dám đánh tôi
“Vậy còn vị cuối cùng này, diện mạo cũng được, rất điềm tĩnh, vậy nhất định chính là Lâm đại sư rồi. Không ngờ rằng Lâm đại sư có sức ảnh hưởng trên mạng lớn như thế mà diện mạo cũng phổ thông như vậy, nếu như không phải là ngồi cạnh Tuyết Dao nói không chừng tôi cũng không nhận ra.”
Rầm!
Vân Tuyết Dao đập mạnh bàn một cái: “Mã Thiếu Hào, anh đừng có quá đáng.”
“Ôi trời, Tuyết Dao chú ý hình tượng một chút, đây không phải là đang ở nơi làm việc sao.” Mã Thiếu Hào vội vàng nói, trên mắt mang theo ý cười.
Anh ta là người tự biết mình, Lâm đại sư này anh ta đúng thật là không chọc được, hơn nữa Vân Tuyết Dao này lại không thích anh ta. Anh ta nhất định là không chiếm được, cho nên đến đây nói vài câu chọc tức cho hả giận thì không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Vân Tuyết Dao nghĩ đến anh Lâm còn ở đây, sao mình có thể lộ ra vẻ mặt tức giận như vậy được. Nếu như anh Lâm không thích, vậy mình phải làm thế nào.
Sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Mã Thiếu Hào, mời anh rời đi, tôi đang ăn cơm với các bạn của tôi.”
Kim Manh cũng mở lời nói: “Còn ở đây làm cái gì, đừng quá đáng.”
Mã Thiếu Hào hất tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tôi đến thực sự không phải là làm gì, tôi chỉ là đến xem Lâm đại sư. Xin chào, làm quen một chút nhé.”
Lúc này, Mã Thiếu Hào đưa tay ra.
Lâm Phàm nhíu mày cảm giác có chút thú vị, hắn xem như là đã nhìn ra, cái tên Mã Thiếu Hào này xem ra là thích Vân Tuyết Dao. Mà bây giờ tới bên cạnh mình là muốn nhìn thôi sao?
Sau đó hắn đưa tay ra trên mặt lộ ra nụ cười, mặc dù nói không dễ nghe nhưng thích bắt tay vậy thì cứ bắt thôi.
Có điều chính vào lúc này Mã Thiếu Hào lại mạnh mẽ rụt tay lại.
“Ngại quá, tôi vừa mới rửa tay xong, đợi chút nữa còn phải ăn đồ ăn vô cùng sạch sẽ, không thể bắt tay với anh được.” Mã Thiếu Hào cười lớn, có loại cảm giác sảng khoái nói không lên lời.
“Mã Thiếu Hào.” Vân Tuyết Dao tức đến đỏ cả mặt, không ngờ rằng tên này vậy mà lại dám làm nhục Lâm đại sư trước mặt cô ta, thực sự không thể tha thứ.
Kim Manh nhíu mày, trong lòng cũng bất lực, tình cảm thật dễ làm cho con người ta mù quáng. Nhất là nam nhân mất đi tình yêu đầu tiên chắc chắn là vô cùng khó chịu.
Não tên này thực sự là bã đậu vậy mà lại thực sự dám làm càn trước mặt Lâm đại sư.
Mã Thiếu Hào cười, sau đó nhanh chóng quay người chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Trong lòng anh ta thở dài một tiếng, cảm giác đùa một phen thật là quá tuyệt.
“Đứng lại, quay lại đây.”
Đúng vào lúc này, Lâm Phàm đứng lên, nhìn thẳng về hướng Mã Thiếu Hào rời đi hét lên.
Mã Thiếu Hào sững sờ, đứng im tại chỗ: “Làm cái gì?”
Lâm Phàm: “Anh qua đây!”
…
Trong phút chốc bầu không khí hiện trường có chút ngột ngạt.
Điền Thần Côn quay đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn đối phương, nói: “Nhóc con, qua đây.”
Triệu Chung Dương có anh Lâm làm chỗ dựa nên cũng rất cứng rắn, nói: “Nghe thấy gì chưa? Bảo anh qua đây đó.”
Vân Tuyết Dao nhìn thấy tình huống hiện trường, biết đây là sắp xảy ra chuyện lớn. Có điều cái tên Mã Thiếu Hào này có chút điên điên khùng khùng, sợ anh Lâm và Mã Thiếu Hào xảy ra mâu thuẫn.
Cô lo lắng Mã Thiếu Hào sẽ đem đến phiền phức cho anh Lâm.
“Anh Lâm, em…” Vân Tuyết Dao vừa định mở lời thì bị Kim Manh kéo lại, cô nhìn thấy Kim Manh lắc đầu ra hiệu nên cũng không nói gì thêm.
Kim Manh ghé vào tai, nhỏ giọng nói: “Tuyết Dao, không nên mở lời, chuyện này là chuyện của đám đàn ông, nếu như cậu mở lời thì chính là khiến cho anh Lâm không còn mặt mũi. Vậy nên cậu ở bên cạnh nhìn là được rồi, phải có lòng tin đối với người đàn ông trong lòng mình chứ, nếu như cậu nhúng tay vào thì sẽ khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt đó.”
“Ừm.” Tuyết Dao gật đầu, không nói gì thêm.
“Làm cái gì?” Mã Thiếu Hào cũng không tin sẽ có chuyện gì, anh ta không tin Lâm đại sư này có thể làm gì được anh ta.
Lâm Phàm vẫy tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh qua đây.”
Trong lòng Mã Thiếu Hào vốn rất không vui, anh ta sớm đã nhìn trúng Vân Tuyết Dao nhưng không ngờ rằng nửa đường vậy mà lại bị người ta cướp mất, chuyện này khiến anh ta rất tức giận và phẫn nộ.
Sau đó nghĩ một chút, Mã Thiếu Hào trực tiếp bước lên, đứng trước mặt Lâm Phàm nói: “Sao nào?”
Bốp!
Lâm Phàm trực tiếp tát một cái, Mã Thiếu Hào ngã lăn trên đất, giơ tay lên vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cút.”
Mã Thiếu Hào ngã lăn trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác dường như không ngờ rằng sẽ như vậy, có loại phẫn nộ nói không lên lời. Anh ta không ngờ rằng tên này vậy mà lại dám động thủ với mình.
“Anh dám đánh tôi.”
Lâm Phàm ngồi xuống không thèm để ý nói: “Mọi người tiếp tục ăn cơm đi.”
Điền Thần Côn cầm đồ ăn, cắn từng ngụm, nói: “Cái tên này quá ngu ngốc.”
Triệu Chung Dương cười nói: “Thần Côn dùng từ này rất tinh tế.”