Chương 1914: Chọn nhầm đối tượng
Ngô U Lan, Liễu Nhiếp đều không để chuyện này trong lòng, bọn họ rất hiểu anh Lâm cũng biết chuyện này thực sự đối với anh Lâm không có gì quá khó xử. Về phần Mã Thiếu Hào kia, cứ coi như là một người qua đường là được.
Nhưng đối với Kim Manh và Vân Tuyết Dao mà nói, bọn họ nhất thời cảm thấy chuyện này có chút phức tạp rồi.
Bọn họ hiểu cái tên Mã Thiếu Hào này, tuyệt đối sẽ không dừng tay ở đây như vậy.
Mã Thiếu Hào thấy tên này đánh mình xong, vậy mà vẫn còn có tâm trạng ngồi xuống ăn cơm, trong lòng nhất thời tức giận mà không có chỗ nào phát tiết.
“Tôi đang nói chuyện với anh, con mẹ nó, anh bị điếc sao?”
Lâm Phàm không để ý tới, tiếp tục cùng đám người Ngô U Lan nói chuyện.
Đúng lúc này, quản lý đi đến nói: “Tiên sinh, xin vui lòng giữ im lặng ở đây!”
Bốp!
Vừa dứt lời quản lý nhà hàng lập tức nhận được một cái tát.
“Mắt chó của mày bị mù à, không biết tao là ai sao, vậy mà lại dám nói như vậy với tao, cút đi cho tao.” Mã Thiếu Hào tức giận quát lên.
Quản lý cửa hàng sững sờ, trong lòng cũng tức giận, lăn lộn ở đây ai mà không có chút biện pháp. Hôm nay bị một tên thanh niên tát cho một cái, điều này sao có thể khiến anh ta chịu đựng được.
Có điều khi người quản lý chuẩn bị đáp trả lại thì một nhân viên nhà hàng vội vã đi đến kéo quản lý qua một bên.
Sắc mặt giám đốc đỏ ửng, chửi ầm lên: “Anh làm cái gì vậy?”
Nhân viên: “Quản lý, anh điên rồi sao? Người đàn ông này là Mã Thiếu Hào đó.”
Quản lý kinh hãi: “Anh nói tên kia là Mã Thiếu Hào?”
Nhân viên gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh ta, tôi thường xuyên lăn lộn ở mấy câu lạc bộ đêm, thường thấy tên Mã Thiếu Hào này, tuyệt đối không thể sai được.”
Quản lý im lặng một lát sau đó dường như nghĩ đến cái gì, nói: “Vừa rồi tôi thấy Mã Thiếu Hào kia hình như là bị người ta đánh, anh nói nếu như chúng ta bước lên giúp đỡ, trèo lên cây đại thụ này, anh nói...”
“Quản lý, đừng nghĩ nữa, tên kia là Mã Thiếu Hào không sai, nhưng anh có biết người phụ nữ ngồi kia là ai không? Đó là Vân Tuyết Dao, chỗ lần trước chúng ta đến đánh bạc, chính là sản nghiệp của gia tộc người ta đó.”
Quản lý nghe thấy nhân viên nói điều này lập tức cảm thấy lạnh đến tận xương, có một cảm giác sợ hãi. Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có hai nhân vật lớn như vậy ở đây.
Nếu như vừa rồi mà lên giúp đỡ, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi, cho dù là giúp ai cũng đều đắc tội với người còn lại.
“Được, anh rất tốt, sau này ở đây tôi bảo đảm không ai có thể bắt nạt anh.” Quản lý thở phào nhẹ nhõm sau đó rất cảm kích với người nhân viên, nếu như không phải là lời này của anh ta, sợ rằng vừa rồi mình đã phạm phải chuyện lớn rồi.
Nhân viên vui mừng: “Cảm ơn quản lý.”
Mặc dù anh ta kiến thức rộng rãi, nhưng muốn vịn vào người ta để có chút quan hệ vậy thì không thể nghi ngờ đó là chuyện nằm mơ. Còn không nhìn trước mắt, để quản lý nhà hàng che chở mình.
Mà lúc này, Mã Thiếu Hào đứng ở đó sắc mặt sớm đã tái mét.
“Mày không nghe thấy lời tao nói sao, sao mày dám đánh tao.”
Lâm Phàm tiếp tục ăn cơm, đối với tên này hắn đã không thèm để ý nữa, cảm giác nói chuyện với tên này chính là lãng phí thời gian, sau đó nhìn Mã Thiếu Hào nói: “Nếu như anh còn dám nói một câu nữa, tôi cho anh đẹp mặt đấy.”
“Đi vệ sinh cái.” Điền Thần Côn đứng dậy cũng không muốn để ý những chuyện này.
Có điều đối với Mã Thiếu Hào mà nói, lão già này đi đến, cơn tức giận trong lòng không chỗ nào phát tiết bây giờ có thể trút lên người lão già này rồi.
Ngay khi Điền Thần Côn đi ngang qua Mã Thiếu Hào, một bàn tay đột nhiên hướng trên mặt ông ta vỗ tới.
“Tiểu tử, mày được lắm.”
Điền Thần Côn trong nháy mắt phản ứng lại, trực tiếp đưa hai tay ra bắt được Mã Thiếu Hào, dùng một chiêu ném qua vai.
Ầm!
Một tiếng ầm nặng nề vang lên, Mã Thiếu Hào bị quăn ngã nhào trên mặt đất choáng váng, cảm giác cơ thể lúc này giống như bị tan ra từng mảnh.
A a a!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mã Thiếu Hào không ngờ rằng lão già này vậy mà lại lợi hại như vậy.
“Đùa cái gì vậy, cũng không nhìn tình huống mà dám động tay động chân, thật là muốn tìm chết mà.” Điền Thần Côn phủi tay rồi bước qua người đối phương, ông ta lâu rồi chưa được động tay, vậy mà lại có người chủ động ra tay với lão.
Chẳng lẽ thực sự cho rằng mình dễ bắt nạt hay sao.
Kim Manh mở to hai mắt, cô ta cũng không ngờ rằng lão già này vậy mà lại lợi hại như vậy. Sau đó nhìn Mã Thiếu Hào vẫn đang nằm đó kêu rên, thế là lên tiếng nói.
“Mã đại thiếu gia, anh vẫn nên mau đi đi, ở đây đã không còn chuyện của anh nữa rồi, đừng có ở đây rước nhục.”
Cô ta biết, hôm nay Mã Thiếu Hào ở đây tuyệt đối không được lợi gì.
Hoàn toàn chính là đầu óc bã đậu, không có việc thì tìm việc làm, đến đây giương oai ra vẻ làm cái gì.
Cũng không xem người ngồi đây là ai, đây là Lâm đại sư, dễ đối phó như vậy sao?
Hơn nữa bây giờ xem ra, người bên cạnh Lâm đại sư này cũng không phải là dễ đối phó, hoàn toàn chính là tự chuốc khổ mà.