Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1915 - Chương 1915 - Thế Lực Nhà Họ Vân

Chương 1915 - Thế lực nhà họ Vân
Chương 1915 - Thế lực nhà họ Vân

Chương 1915: Thế lực nhà họ Vân

“Các người đợi đấy cho tôi.” Mã Thiếu Hào đứng lên, nói ra một câu giận dữ rồi vội vàng rời đi.

Anh ta không ngờ rằng vậy mà lại bị người ta đánh, đây là chuyện anh ta không dám tưởng tượng.

Rất nhanh, Mã Thiếu Hào mặt mày xám xịt rời đi.

Mà Điền Thần Côn đi vệ sinh xong, khi đi ra không thấy tên nhóc vừa rồi bị mình đánh đâu thì tò mò hỏi: “Ồ, cái tên vừa rồi đi đâu rồi?”

Lâm Phàm cười nói: “Người ta bảo ông cứ đợi ở đây, để đi tìm trợ thủ đến xử lý ông đó.”

Điền Thần Côn vừa nghe thấy lời này lập tức kinh hãi: “Chuyện này không liên quan đến tôi nhé, là cậu ta đánh lén tôi, có liên quan gì đến tôi chứ.”

Triệu Chung Dương nói: “Nhưng người ta lại nhận định là ông, ông không trốn được rồi.”

“Mẹ kiếp, cái tên nhóc này thật không nói lý lẽ, đợi lát nữa nếu như thực sự kéo người tới, tôi nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cậu ta. Rõ ràng là cậu ta đánh lén tôi trước, có liên quan gì đến tôi cơ chứ, có điều tên này thực sự rất yếu. Tuổi còn trẻ nhưng nhìn qua là đã biết cơ thể đã bị móc rỗng rồi.” Điền Thần Côn rất tiếc nuối nói.

Vân Tuyết Dao không chút lo lắng nào, Mã Thiếu Hào có thể làm gì được anh Lâm cơ chứ. Bởi vì ở đây không chỉ là địa bàn của Mã Thiếu Hào mà còn là địa bàn của cô ấy.

Sao có thể để anh Lâm xảy ra chuyện được chứ.

“Lâm đại sư, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, tìm chỗ nào yên tĩnh chút.” Kim Manh nói.

Mặc dù cô ta biết, Lâm đại sư bọn họ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện gì. Thế nhưng nếu như xảy ra xung đột thì đúng là có chút không hay.

Quan hệ của nhà họ Mã và nhà họ Vân vẫn xem là tốt, hoàn toàn không cần vì chuyện này mà lại phát sinh mâu thuẫn.

Nhất là tên Mã Thiếu Hào này, hoàn toàn là một tên ngốc, làm việc sao không dùng não cơ chứ.

Lâm Phàm xua tay nói: “Không cần, ở đây là được rồi.”

Hắn không ngờ rằng tên này vậy mà lại thèm đòn đến như vậy. Lúc đầu nói mấy lời kia thì coi như xong đi, thế mà lại không hiểu chuyện. Đã thế đưa tay ra bắt còn rụt lại, cố tình nói năng nhục mạ, đúng là không thể nhịn được.

Hoàn toàn chính là muốn khiến người ta mất mặt, đúng là vô pháp vô thiên.

Kim Manh thấy Lâm đại sư đã nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

Triệu Chung Dương vẫn luôn cầm điện thoại livestream: “Các anh em, vừa rồi nhìn thấy gì chưa, Lâm đại sư có ngầu không, Thần Côn ngầu không.”

“Xuất sắc… Tôi biết Lâm đại sư rất lợi hại, nhưng không ngờ rằng lão già Thần Côn cũng lợi hại như vậy nha, tôi thực sự bái phục rồi đó.”

“Đừng nói gì nữa, tặng quà đi, ngồi đợi Lâm đại sư giáo huấn cái tên thanh niên ngu ngốc kia như thế nào.”

“Lâm đại sư anh phải bảo trọng đó. Ở đây là Hào Giang, không phải là Thượng Hải của chúng ta đâu. Nếu như xảy ra chuyện, chúng tôi không che chở được cho anh đâu đó.”

“Ha ha, trên lầu kia, anh nghĩ nhiều rồi, công phu của Lâm đại sư rất lợi hại. Cái tên vừa rồi dẫn đến bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.”

“Tôi biết Lâm đại sư rất lợi hại, nhưng tôi lo lắng nhất chính là người ta là người có thế lực ở Hào Giang.”

“Chuyện này hoàn toàn không cần nghĩ nhiều, biết em gái ngồi bên cạnh Lâm đại sư kia là ai không. Tôi nói cho anh biết đây chính là nhân vật lớn đó. Bỏ đi, nói với các anh thì các anh cũng không hiểu, chỉ có người từng đến Hào Giang thì mới có thể biết được.”

Trong phòng livestream mọi người đang điên cuồng bình luận, không ngừng thảo luận chuyện này.

Sau khi Mã Thiếu Hào đi ra ngoài, vẻ mặt đầy phẫn nộ, anh ta vẫn đang gọi điện tìm người đến giúp đỡ.

Mới đầu lúc gọi điện thoại qua đối phương vừa nghe thấy chuyện này thì lập tức tỏ ý muốn tới giúp đỡ. Thế nhưng khi nghe đến Vân Tuyết Dao của nhà họ Vân cũng ở đó thì lại lập tức làm bộ như có chuyện hoặc có người giả vờ điện thoại hết pin.

Người lăn lộn ở Hào Giang ai không có não chứ, đây là trận pháp giữa các đại thần, bọn họ tham gia vào chính là tìm cái chết.

Có lúc, có tiền cũng không có số để tiêu.

Đồng thời, bọn họ rất hiểu Mã Thiếu Hào này, hoàn toàn chính là một người không có nghĩa khí. Nếu như xảy ra chuyện gì thì cuối cùng chắc chắn cũng đem bán bọn họ cho xem.

Ở Hào Giang, gia chủ nhà họ Vân không phải nói đùa được, thật sự là không ai dám làm loạn.

Về phần người nào mà dám làm loạn thì cũng chính là một kẻ ngốc không biết trời cao đất rộng ở nơi khác đến.

“Con mẹ nó, bọn mày là một lũ khốn nạn, không có chút can đảm nào cả. Sau này tao còn chiếu cố việc làm ăn của chúng mày nữa thì tao không mang họ Mã.”

Mã Thiếu Hào thực sự tức giận, không ngờ rằng đám người trước kia miệng mồm hổ báo. Thế nhưng vừa nghe tới Vân Tuyết Dao cũng ở đó thì ai nấy đều rút lui.

Mấy cuộc gọi sau anh ta cũng thông minh hơn, không có nói là Vân Tuyết Dao cũng đang ở đó nữa. Thế nhưng trong đám người này dường như đều nhắn cho nhau, vì thế ai cũng biết đến chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment