Chương 1916: Triệu thiếu gia
Thậm chí còn tên đại ca trực tiếp mở lời.
“Mã thiếu gia, có phải anh nhầm lẫn gì hay không. Tôi làm việc dưới trướng của nhà họ Vân, bây giờ anh lại bảo tôi đi tìm tiểu thư nhà họ Vân kiếm chuyện, anh muốn tôi chết à.”
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại, dù sao trong mắt người ta Mã thiếu gia này chính là một kẻ ngốc đang cố đẩy bọn họ vào hố lửa.
“Con mẹ nó!”
Đúng lúc này, Mã Thiếu Hào không biết nên làm thế nào. Người trong nhà thì chắc chắn sẽ không tới hỗ trợ, dù sao tiểu thư của nhà họ Vân cũng ở đó. Cho bọn họ mười lá gan thì họ cũng không dám, hơn nữa nếu như gọi cho bọn họ thì thể nào bọn họ cũng báo cho lão già nhà mình biết.
Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ phức tạp.
“Mã thiếu gia, sao không vào bên trong? Sao lại ở đây làm gì?” Đúng lúc này một người đàn ông từ trong chiếc xe sang trọng bước xuống, khi nhìn thấy Mã Thiếu Hào đứng ở ngoài cửa liên tục gọi điện thoại thì cảm thấy có chút tò mò.
Mã Thiếu Hào nhìn thấy người đến cũng bất lực nói: “Triệu thiếu gia, anh đến rồi à, thật là ngại quá tôi bị một chuyện phiền phức làm cho đau cả đầu.”
Triệu Hiên ngược lại rất tò mò: “Mã thiếu gia, nói với tôi xem chuyện phiền lòng gì vậy.”
Mã Thiếu Hào xua tay nói: “Đừng nói nữa, rất đau đầu, anh cũng không phải người Hào Giang, không quản được đâu.”
Triệu Hiên cười, vỗ vai Mã Thiếu Hào: “Nói ra đi, sau này chúng ta là bạn bè hợp tác, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi. Đừng thấy tôi là người Hương Giang nhưng ở Hào Giang có không ít con đường đâu nha.”
Mã Thiếu Hào hoàn toàn không để lời nói của đối phương trong bụng. Dù sao anh ta cũng lăn lộn ở Hào Giang lâu như vậy rồi, cũng không có cách, chỉ một người ở nơi khác đến còn có thể ở đây có cách gì sao?
Sau đó nói đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện ra.
Triệu Hiên nghe xong nở nụ cười: “Mã thiếu gia, không ngờ chuyện phát sinh lại là vì một người phụ nữ, nhưng từ xưa đến này anh hùng khó qua được cửa ải mỹ nhân. Mã thiếu gia đương nhiên cũng không thể ngoại lệ, nếu như người kia lợi hại như vậy sao không tìm một vài tên côn đồ. Tôi nghĩ với năng lực này của Mã thiếu gia, được nhiều người ủng hộ như vậy thì chắc chắn không phải là vấn đề rồi nhỉ.”
“Đây là đương nhiên rồi, có điều người phụ nữ kia là tiểu thư của nhà họ Vân, người ở đây căn bản không dám đụng đến, cũng không dám chọc vào chuyện này.” Mã Thiếu Hào nói.
“Nhà họ Vân.” Ánh mắt Triệu Hiên chợt loé, có chút suy nghĩ. Anh ta đương nhiên biết nhà họ Vân ở đây đại biểu cho cái gì. Sau này hợp tác cùng Mã Thiếu Hào chắc chắn cũng cần chào hỏi với nhà họ Vân, có điều chủ yếu chính là lần này nhất định phải làm cho Mã Thiếu Hào tin phục chính mình.
Về phần nhà họ Vân cũng chỉ là một trong những con mồi của anh ta mà thôi.
“Mã thiếu gia, chuyện này dễ làm rồi.”
Triệu Hiên bắt đầu mở lời.
Mã Thiếu Hào kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hiên, rõ ràng có chút không tin nói: "Anh có biện pháp ư?"
Dù Triệu Hiên nói là có biện pháp nhưng hắn ta thật sự không tin là thật. Dù sao cũng chỉ là một người bên ngoài, có thể có được biện pháp nào tốt chứ?
"Đương nhiên, tôi có biện pháp." Triệu Hiên cười nói, giống như là đã tính toán từ trước. "Nếu đã là chuyện của Mã thiếu gia thì Triệu Hiên tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Mã Thiếu Hào nhìn bộ dạng này của Triệu Hiên giống như là nắm chắc mọi chuyện trong tay thì ngược lại cảm thấy hứng thú: "Ồ vậy sao? Vậy nói tôi nghe một chút, anh có biện pháp gì nào?"
Triệu Hiên cười đáp: "Chúng ta là dùng đầu óc để làm việc, những việc nặng nề tốn sức đương nhiên là để cho người khác đến làm rồi."
"À, tôi biết rồi, ý anh là muốn tìm mấy tên giang hồ ở nơi này đúng không? Đừng nghĩ nữa, bọn họ không có cái lá gan đấy đâu."
Mã Thiếu Hào còn tưởng là biện pháp gì mới lạ thì ra cũng chỉ giống như mình lúc trước, dù sao cũng kiếm ăn trên địa bàn này, ai mà dám đi tìm nhà họ Vân gây khó dễ chứ?
Trừ phi kẻ đó ăn gan hùm mật gấu. Hơn nữa chính Vân Tuyết Dao cũng quản lý một cái sòng bạc, làm sao trong tay cô ta lại không có người được.
Triệu Hiên nói: "Mã thiếu gia, tôi thấy cậu hiểu sai ý tôi rồi. Tôi không nói mấy thứ này, mấy người mà cậu muốn gọi đi trong mắt tôi chẳng là thá gì cả, nói đúng hơn là không đáng nhắc đến, không so được.”
"Anh có ý gì? Xem thường mấy người kia à?" Mã Thiếu Hào nói, hắn ta cảm giác Triệu Hiên có chút khoác lác, mấy người kia đều là dân liều mạng, vô cùng tàn nhẫn. Mỗi lần làm việc đều phải khiến cho người khác khiếp sợ.
"Ừm, đúng vậy, tôi chính là xem thường bọn họ, vài tên đó có thể đánh được mấy người chứ? Người của tôi có thể lấy một địch mười, là cao thủ chân chính, tinh anh trong tinh anh. Mà đây còn là tay không tấc sắt, nếu như có binh khí thì tôi nói cho cậu biết, chỉ cần mười người đã có thể diệt sạch toàn bộ người mà Mã thiếu gia cậu gọi."
"Họ đều là những cao thủ chân chính, tất cả đều biết võ công, cậu nói xem?" Triệu Hiên vừa cười vừa nói.