Chương 1917: Kiếm chuyện nhầm người
Mã Thiếu Hào nghe xong lập tức choáng váng: "Triệu thiếu gia, mấy người cậu nói cũng lợi hại quá đó, nhưng mà họ không sợ nhà họ Vân sao?"
"Ha ha, họ sẽ không sợ mấy thứ này đâu.Tôi vừa hay quen được nhóm người này, hơn nữa đã đạt thành thỏa thuận với bọn họ. Sau này tôi cùng Mã thiếu gia hợp tác với nhau thì để họ đến bảo vệ an toàn cho chúng ta, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì hết." Triệu Hiên nói.
"Tốt, tốt, nếu là như vậy thì thật sự rất lợi hại, không nghĩ đến Triệu thiếu gia còn có phương pháp này, tôi nhất định muốn xem."
Mã Thiếu Hào kích động nói, hắn không ngờ được rằng Triệu Hiên lại nhận biết mấy người này. Nếu chuyện này là sự thật thì hắn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng sau khi mấy tên đó xuất hiện cũng là như thế nào rồi.
"Được rồi, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại nói rõ sự tình, không cần Mã thiếu gia có mặt tại đó, cậu chỉ cần ở phía xa nhìn xem là được, để xem tôi giúp cậu báo thù như thế nào." Triệu Hiên nói.
"Được, chỉ cần có thể giúp tôi xả được cơn tức này thì anh yên tâm, từ nay về sau Mã Thiếu Hào tôi đây nhất định sẽ không khiến anh phải thất vọng."
Trong phòng ăn.
Mấy người Lâm Phàm trò chuyện vô cùng vui vẻ, tất cả mọi người đều đã quên hết chuyện trước đó.
Nhưng chỉ có một mình Kim Manh vẫn nghĩ đến Mã Thiếu Hào, không biết rốt cuộc hắn ta đi đâu rồi. Dựa theo tính tình của tên đó thì cho dù không thấy người thì cũng sẽ gây ra chuyện gì đó.
Cô ta cũng không tin tên Mã Thiếu Hào này có thể dừng tay lúc này.
"Anh Lâm, anh đã ăn xong chưa?" Vân Tuyết Dao hỏi, trên gương mặt cô là một nụ cười xán lạn, xảy ra chuyện vừa rồi khiến cô vô cùng tức giận. Nhưng mà bạn tốt của cô đã nói nhất định phải dịu dàng, đàn ông thích nhất là người phụ nữ dịu dàng, không thích mấy người quá mạnh mẽ cứng rắn.
Trong công việc, cô là một người rất là mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với anh Lâm thì cô luôn cố tỏ ra dịu dàng thùy mị nhất có thể. Thế nhưng vừa rồi cái tên Mã Thiếu Hào lại càn rỡ quá phận, khiến cho cô vô cùng tức giận.
Nếu như bạn thân mà không nhắc nhở thì cô cảm giác mình sẽ nổi điên lên ngay lúc đó rồi.
"Ừm, đồ ăn khá ngon, hương vị không tệ. Thật ra đồ ăn của Hào Giang rất ngon, ăn không tệ đâu." Lâm Phàm cười, sau đó chỉ sang Điền Thần Côn và Triệu Chung Dương, nói: "Cô xem hai người họ ăn thì biết đồ ăn ở đây ăn ngon thế nào rồi."
Điền Thần Côn ăn miệng mồm bóng nhẫy dầu mỡ, nhưng lại giống như không biết mệt, vẫn đang cố ăn, giống như là đã lâu rồi không ăn được đồ tốt như vậy.
"Đúng thế, thật sự không tệ, ăn rất ngon đó. Tuyết Dao à, cô đưa chúng tôi đến đây ăn thật tốt quá đó!" Điền Thần Côn vui vẻ vô cùng nói.
Triệu Chung Dương cũng gật đầu đồng ý, mùi vị mấy món ăn thật sự rất ngon.
Vân Tuyết Dao thấy mọi người hài lòng thì cười vui vẻ, áp lực của cô cũng lớn lắm đó, rất sợ mấy người anh Lâm không thích. Nhưng bây giờ nhìn thấy mấy người họ hài lòng như vậy cô cũng vui vẻ không thôi.
Đột nhiên có mấy bóng người đi đến, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
"Người đẹp, làm quen chút đi." Triệu Hiên dẫn người đến, trực tiếp ngồi vào bàn sát bên, sau đó quay sang mấy cô gái nói.
Trên gương mặt hắn lộ ra một nụ cười, tự nhận là đẹp trai quyến rũ.
"Làm quen cái gì, ai quen biết mấy người chứ!" Kim Manh mở miệng mắng, cảm giác gần đây hay gặp mấy tên bị thần kinh thật đấy.
Triệu Chung Dương liếc nhìn đối phương một cái.
Mà khi nhận được cái liếc mắt này, Triệu Hiên lập tức gạt hết bát đĩa xuống đất: "Nhìn cái gì, con mẹ nó mày nhìn cái gì?"
Mã Thiếu Hào nấp ở phía xa nhìn thấy tình huống bên này chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào. Con mẹ nó, thật là khí phách, hắn ta cảm thấy Triệu Hiên thật là quá trâu bò rồi, một lời không thì đập luôn bát đĩa, ngầu vãi !
Hợp tác cùng người như vậy đúng là một lựa chọn không tồi.
Về sau ở Hào Giang này còn ai có thể làm loạn trước mặt bọn họ nữa chứ.
Bát đĩa rơi xuống đất vỡ tan tàn.
Triệu Chung Dương khẽ nhíu mày lại, lẩm bẩm một tiếng: "Đồ thần kinh!"
"Mày nói cái gì, tao hỏi mày nói cái gì đấy?" Lần này Triệu Hiên đến chính là tới kiếm chuyện, chỉ cần có một chút khó chịu thì hắn có thể gây sự rồi.
Lâm Phàm có chút không vui, hôm nay là cái ngày gì vậy, cứ như gặp quỷ vậy. Hết phiền phức này đến phiền phức khác kéo nhau đến, thật đúng là khiến cho người ta khó chịu.
Kim Manh đứng lên, nói: "Anh nổi điên cái gì vậy? Anh là ai chứ? Hào Giang là nơi mà mấy tên lông bông bụi đời như anh có thể giương oai diễu võ sao?"
"Ha ha, người đẹp đừng tức giận mà. Được rồi, hôm nay để tôi nhìn một chút xem hai gã đàn ông, một ông già các người có thể bảo vệ mấy cô được nữa không. Đánh cho tôi!" Triệu Hiên một lời không hợp lập tức ra tay.
…