Chương 1918: Đột nhiên trở mặt
Mã Thiếu Hào choáng váng, mẹ nó quá dữ dằn rồi. Đây chính là muốn nghịch thiên rồi, lý do đánh nhau chỉ cần tùy tiện tìm một cái rồi lập tức lao vào. Nhưng hắn ta cũng rất chờ mong người của Triệu Hiên mang đến có thể đánh chết đối phương.
Hắn đã biết, mấy người Triệu Hiên tìm đến đều không đơn giản, tất cả đều biết võ công, hơn nữa còn rất lợi hại. Xem ra đợi thêm lát nữa thì đám Vân Tuyết Dao phải gặp bi kịch rồi.
Nhất là cái tên Lâm đại sư kia, chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn ta bị đánh quỳ xuống đất thì Mã Thiếu Hào đã cảm thấy hưng phấn.
Phanh!
Phanh!
Mấy người Triệu Hiên mang đến đều vỗ bàn một cái ầm ầm vang dội, sau đó đứng lên hướng về bàn bên cạnh đánh tới.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, đột ngột quay đầu lại hỏi: "Mấy người bị thần kinh hả?"
Triệu Hiên chỉ tay vào hắn: "Đánh hắn cho tôi!"
Nhưng mấy tên cao thủ được gọi đến kia khi vừa nhìn thấy Lâm Phàm thì đều đồng loạt ngây ngẩn cả người.
Triệu Hiên có hơi nghi hoặc một chút, sao còn chưa đánh vậy. Sau đó nhìn về một phía quát lên: "Mấy người đang chơi đùa cái gì vậy, sao còn chưa ra tay?"
Nhưng chỉ một giây sau, đã xảy ra một màn khiến Triệu Hiên trợn tròn mắt nhìn.
Mấy vị cao thủ được mời đến nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức cung kính nói: "Lâm đại sư, là ngài sao?"
Lâm Phàm gật đầu một cái: "Là tôi, mấy người muốn làm gì?"
Lúc này, không chỉ Triệu Hiên mà những cao thủ võ lâm này đều bối rối, con mẹ nó tình huống là gì vậy, đồng thời bọn họ cũng vô cùng oán hận Triệu Hiên.
Đây là đúng là lừa chết người mà.
Nếu họ biết đó là Lâm đại sư, cho dù đánh chết thì bọn họ cũng không dám tới đây.
Nhưng Lâm đại sư không phải đang ở Thượng Hải sao? Làm thế nào đột nhiên lại tới Hào Giang rồi?
Con mẹ nó, đây đúng là hại chết người mà.
"Nói đi, mấy người muốn làm gì?" Lâm Phàm đặt đũa xuống, xoay người nhìn thẳng vào những người này: "Các người muốn đánh nhau sao?"
Hắn không biết những người trước mặt này, nhưng nhìn thoáng qua hắn cũng biết bọn họ rất giỏi võ, chỉ không ngờ bọn họ lại chịu làm tay chân cho người khác.
Một người đàn ông tráng kiện trong đó lập tức xua tay: "Không dám, không dám. Lâm đại sư ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự không làm gì cả."
Bây giờ bọn họ đều bối rối, còn dám đánh người nữa sao?
Chuyện này phải có bao nhiêu dũng khí mới dám đánh nhau với Lâm đại sư, chỉ sợ không biết họ chết như thế nào.
Lúc trước bọn họ cũng đã đến núi Côn Luân, họ cũng bị những võ công trên võ đài do Lâm đại sư biểu diễn làm cho lóa mắt, bây giờ nhắm mắt lại thì nó vẫn xuất hiện trong tâm trí họ.
Nếu họ thật sự ra tay với Lâm đại sư, chỉ sợ hậu quả là bọn họ phải đến bệnh viện nằm.
Nhưng điều quan trọng nhất là nếu chuyện này bị Lâm đại sư nói ra, vậy thì bọn họ đừng nghĩ đến việc lăn lộn trong giới võ thuật nữa.
Chỉ sợ những người trong giới sẽ mắng chết họ mất.
Dù sao thì Lâm đại sư cũng được công nhận là thiên hạ đệ nhất, minh chủ võ lâm trong lòng họ.
Bây giờ liên tục có người đến Thượng Hải thỉnh cầu Lâm đại sư giúp bổ sung toàn bộ quyền phổ, đây đại ân đại đức không gì đền đáp nổi.
Triệu Hiên nhìn tình hình trước mắt, anh ta hoàn toàn sững sờ, thậm chí không biết phải làm sao.
Nhưng anh ta cảm thấy hiện tại mau chóng chạy trốn là lựa chọn tốt nhất.
"Anh làm gì đó? Đừng chạy.”
Khi Triệu Hiên vừa mới động bước chân, không ngờ đối phương lại mở miệng khiến anh ta không nhúc nhích.
"Anh muốn làm gì?" Triệu Hiên nhìn Lâm Phàm: "Tôi không thể rời đi à?”
Lâm Phàm lắc đầu: "Anh có vấn đề, không thể rời đi."
"Tôi rời đi thì có liên quan gì đến anh." Triệu Hiên không nghe lời của Lâm Phàm, mà muốn cứng rắn rời đi. Nếu anh ta còn ở đây, có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là khi anh ta vừa bước một bước, anh ta đã phát hiện ra người đàn ông lực lưỡng do chính mình gọi đến lại áp chế mình.
"Lâm đại sư không cho anh rời đi, anh không thể rời đi." Người đàn ông luyện Hồng Quyền đè Triệu Hiên xuống, để anh ta không thể rời đi.
"Con mẹ nó, buông tao ra, thả tao ra."
Triệu Hiên giãy giụa gầm lên muốn thoát ra, nhưng thân hình gầy gò của anh ta đâu phải đối thủ của những người đàn ông lực lưỡng này, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn bị giữ lại.
"Mẹ kiếp, tình huống này là thế nào?" Ở phía xa, Mã Thiếu Hào đã chết lặng, cái tên lúc trước còn rất kiêu ngạo sao có thể bị chính người của mình giữ lại thế này, chuyện này quá không khoa học rồi.
Anh ta cũng muốn nhìn xem cái tên họ Lâm đó bị đánh thế nào, nhưng không ngờ Triệu Hiên lại bị chính người của mình xử lý, điều này làm cho anh ta khá thất vọng về Triệu Hiên.
Cảm giác tên này làm việc không ra sao.
Kim Manh có chút kinh ngạc, cô ta có thể nhìn ra sự tôn kính trong mắt những người đàn ông này.
Cô ta biết Lâm đại sư rất mạnh, nhưng không ngờ hắn lại có thể làm cho những người đàn ông cường tráng này phải tôn kính hắn, e rằng trong chuyện này nhất định có gì đó.
"Anh luyện Hồng Quyền sao?"
Người đàn ông lập tức gật đầu đáp: "Lâm đại sư, ngài nói rất chính xác, tôi luyện Hồng Quyền.”