Chương 1920: Tự rước nhục
Triệu Chung Dương lấy điện thoại di động, trực tiếp nhắm camera về phía hai người.
Mã Thiếu Hào: "Cậu quay cái gì đấy?"
Triệu Chung Dương đáp: "Tôi không quay gì cả, tôi đang phát sóng trực tiếp. Không sao đâu, lộ mặt chào hỏi mấy anh em trong phòng livestream của tôi cái nào.”
"Con mẹ mày, quay gì mà quay, đừng quay tao nữa, quay tên kia đi.”
Lúc này Mã Thiếu Hào thật sự không muốn nói chuyện nữa, rốt cuộc hôm nay là ngày gì thế không biết. Đầu tiên thì bị tên đó tát một cái thì không nói rồi, lại còn bị ông già kia ném qua vai, bây giờ còn bị lôi lên phát sóng trực tiếp làm trò cười.
Nếu chuyện này bị người quen nhìn thấy thì đúng là không biết giấu mặt vào đâu.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người ngược lại cười rất vui vẻ.
"Ha ha, cười chết mất. Mấy tên này đến gây phiền toái cho Lâm đại sư, bây giờ bọn họ đều bị Lâm đại sư “gậy ông đập lưng ông” tôi rất muốn biết bọn họ đang nghĩ thế nào.”
"Còn có thể nghĩ gì nữa, nhất định là muốn khóc rồi. Không phải chứ tôi nói này, mấy tên này đúng là tự tìm đường chết mà, tự nhiên lại thích chuốc khổ vào người.”
"Xem cái tên này thật xui xẻo, tôi cảm thấy ngoài anh ta ra, hình như không có ai xui xẻo hơn anh ta nữa."
"Lâm đại sư dẫn nhân viên đi du lịch Hào Giang, vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy đúng là khiến người ta tò mò chết mất. Nếu tôi đang có mặt tại đó thì tốt quá rồi.”
"Đợi cha của Mã Thiếu Hào tới, không biết sẽ thế nào."
"Mấy tên cao to này là sao vậy, tôi mới vào xem, vì sao đột nhiên lại đầu hàng rồi?”
"Mấy người này là cao thủ võ lâm, nhưng Lâm đại sư là ai chứ, lúc ở núi Côn Luân đã lấy sức mình khiến mọi người phải kính phục, trở thành minh chủ võ lâm danh xứng với thực. Mấy cao thủ này nhìn thấy sao mà không sợ được cơ chứ.”
Triệu Chung Dương ra sức cho đám khán giả. Mặc dù Mã Thiếu Hào đã quay mặt đi, nhưng vẫn có thể quay được từ nhiều góc độ khác nhau.
Điền Thần Côn lắc đầu, mấy tên này đúng là tự chuốc khổ, cũng có thể nói là không biết tự lượng sức.
Chống đối với tên nhóc này thì đúng là chán sống rồi, cũng không xem xem bao nhiêu tên chống đối lại tên nhóc này cuối cùng có kết cục đau khổ như nào.
Không lâu sau.
"Tuyết Dao..."
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi tiến đến. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì ông ta cũng có chút bối rối, người thanh niên bị một người đàn ông to lớn áp lên bàn, hình như là con trai của ông ta.
"Chú Mã." Vân Tuyết Dao đứng lên.
Mã Quốc Huy vội vàng đi tới, sau khi nhìn Lâm đại sư Phàm, lập tức duỗi tay ra: "Chào Lâm đại sư, ngưỡng mộ đại danh từ lâu."
Lâm Phàm đứng lên đáp: "Chào ông."
Hắn có thể thấy được Mã Quốc Huy này cực kỳ giàu có, lại còn quen biết Vân Tuyết Dao thì hiển nhiên không phải là người bình thường.
"Thằng nhóc thối, có phải mày lại gây rắc rối nữa không, lại còn dám khiêu khích Lâm đại sư?" Mã Quốc Huy tức giận nói.
Là một trong những ông lớn của Hào Giang, ông ta vẫn biết nhiều hơn về một số tình huống ở trong nước, đặc biệt là Lâm đại sư thì ông ta lại càng hiểu rõ. Dù sao, đôi khi ông phải đi tiếp một số lãnh đạo lớn nên ông ta cũng sẽ nghe được tin đồn về Lâm đại sư trong khi trò chuyện.
Đồng thời, ông cũng biết Lâm đại sư có quan hệ sâu xa với nhân vật lớn ở thủ đô, điều này làm ông cảm thấy người này không đơn giản.
Cho nên khi nghe được Vân Tuyết Dao nói trong điện thoại, ông nóng lòng muốn đi tới xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Cha, con không có mà." Mã Thiếu Hào vội vàng kể khổ.
Đồng thời anh ta cũng rất sợ cha mình, anh ta cảm thấy vô cùng chán ghét hành động của Vân Tuyết Dao. Thật sự quá đáng khinh, vậy mà trực tiếp gọi điện cho ông già mình tới đây, anh ta còn biết phải làm sao.
"Hừm, trở về rồi tao xử lý mày sau." Mã Quốc Huy tức giận nói.
Sau đó người đàn ông vạm vỡ trực tiếp buông Mã Thiếu Hào ra. Mặc dù không có ai áp chế, nhưng Mã Thiếu Hào vẫn không dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám rời đi.
Cha anh ta đang ở đây, anh ta còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể thành thật ở lại chỗ này.
Mã Quốc Huy nhìn Triệu Hiên đang bị áp chế ở đó, không biết người thanh niên này là ai.
Lâm Phàm giơ tay lên nói: "Mã tổng, ông cần phải chú ý đến người này. Anh ta ở cùng con trai ông nhưng không có ý tốt, không chừng còn mang đến phiền toái cho ông đó, thậm chí có thể làm hại con trai ông."
Khi Mã Thiếu Hào nghe thấy lời này, anh ta bật thốt lên: "Đừng nói vớ vẩn, anh ta là bạn của tôi, anh buộc tội vậy là quá đáng lắm đó.”
Mã Quốc Huy sững sờ, lông mày nhíu lại: "Lâm đại sư, phiền ngài giải thích rõ."
Ông ta không hiểu những lời này của Lâm đại sư có ý gì, nhưng ông vẫn có thể hiểu được đại khái, người này rất nguy hiểm.
Khi Triệu Hiên nghe thấy lời này, sắc mặt cũng thay đổi, sau đó hét lên: "Buông tôi ra, tôi là bạn của Mã Thiếu Hào, làm sao tôi có thể hại anh ấy, cái tên này đừng vu khống tôi."