Chương 1925: Đi sòng bạc
Về đến khách sạn.
“Anh Lâm, chúng ta xuống dưới chơi chút được không.” Ngô U Lan nói.
Lâm Phàm cười hỏi: “Cô thích đánh bạc à?”
Ngô U Lan lắc đầu: “Không thích, chỉ là đến rồi nên muốn đi xem một chút.”
Vân Tuyết Dao bên cạnh nói: “Em dẫn mọi người xuống dưới.”
Lâm Phàm: “Tuyết Dao, đến chỗ nào thông thường là được rồi?”
“Vâng.”
Triệu Chung Dương và Điền Thần Côn nghe thấy lời này thì lập tức vui vẻ, nhanh chóng đi theo phía sau.
Hai người bọn họ biết Lâm Phàm lợi hại như thế nào, đây chính là thần cờ bạc đó nha. Chơi theo phía sau tuyệt đối sẽ không thua.
Nơi VIP dành cho khu vực phổ thông, bên trong tiếng người huyên náo. Mà trong âm thanh này có tiếng hoan hô, cũng có tiếng thở dài.
Vân Tuyết Dao lấy một ít chip đánh bạc khoảng mấy trăm ngàn. Nhưng mà Lâm Phàm chỉ lấy có mấy chục ngàn thôi.
Hai người Ngô U Lan và Liễu Nhiếp chia nhau mỗi người một ít, chuẩn bị đi chơi.
Ở đây, người đẹp rất được hoan nghênh, mà trong đó cũng có một số người đẹp làm PR cho sòng bạc cũng xinh đẹp vô cùng.
Khi Lâm Phàm đứng ở đó thì có một cô gái PR xinh đẹp đi tới, giọng điệu ngọt ngào gợi ý cho Lâm Phàm làm thẻ hội viên.
“Đây là bạn của tôi, không cần làm.” Vân Tuyết Dao đi tới.
Cô gái PR xinh đẹp nhìn thấy người đến cũng gật đầu cung kính: “Vâng, Vân tổng.”
Trước bàn đánh bạc.
Lâm Phàm cười nói: “U Lan, đặt bừa chút đi.”
“Vâng.” Ánh mắt Ngô U Lan nhìn trên bàn, cô không hiểu những thứ này nhưng cũng tiện tay ném một tấm chip.
“U Lan, cô đặt như vậy là không được, đặt bên này nè.” Thần Côn cười kha kha nói, sau đó đặt một tấm chip xuống một chỗ khác.
Đặt không nhiều, cũng chỉ là chơi chút cho vui thôi.
Đối với Lâm Phàm mà nói, hắn sớm đã nhìn ra tất cả, đối với hắn mà nói thì cờ bạc thực sự quá đơn giản, thậm chí còn có chút không thú vị nào.
Ngược lại thì hắn rất tò mò nhìn tính huống xung quanh, vẻ mặt mỗi người đều có chút không giống nhau.
Có người rất hưng phấn, có người rất lạnh lùng, có người cũng rất là bình tĩnh, còn có người thì vô cùng phẫn nộ.
Ở đây, có tất cả các loại trạng thái cảm xúc đều có thể nhìn thấy được.
Mà đối với người ở Hào Giang mà nói, có người đánh cờ bạc cả đời sớm đã thành thói quen. Không phải là bọn họ không bỏ được cờ bạc, mà là bọn họ không bỏ được tập quán nơi này.
Ví dụ như một ông lão bên cạnh Lâm Phàm, mỗi lần đặt cược đều hét lên một ngàn mốt để hù doạ. Thua cũng vui vẻ cười ha hả, thắng cũng cười như thế, gương mặt rất hiền lành.
Mà bọn Ngô U Lan giống như đang chơi trò chơi kích thích gì đó vậy, lúc thắng sẽ vui vẻ nhảy lên, mà lúc thua cũng chỉ có thể thở dài.
Lâm Phàm đứng bên cạnh vẻ mặt tươi cười cũng không chỉ điểm, cũng không nói nhiều. Chuyện này nếu như nói ra thì thật sự là không còn gì thú vị nữa.
“Anh Lâm, thua rồi.” Chip trong tay Ngô U Lan vẫn còn một nửa.
Ngược lại Liễu Nhiếp thì tươi cười, không nóng lòng cũng không vội vàng. Mặc kệ là thắng hay thua cũng đều như thế.
“Không sao, cứ từ từ, nói không chừng chút nữa còn thắng lại đó.” Lâm Phàm cười nói, sau đó lấy một tấm chip ném lên bàn: “Đợi lát nữa cái này sẽ thắng.”
Không lâu sau, đúng thật là thắng.
Ngô U Lan vô cùng kinh ngạc, ôm cánh tay Lâm Phàm nhảy lên rất vui vẻ: “Thực sự thắng rồi.”
Lâm Phàm cười: “Được rồi, tự chơi đi, vui vẻ là được rồi.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chàng trai bình tĩnh như cậu.” Lúc này ông lão bên cạnh cười nói.
Lâm Phàm gật đầu: “Trải nghiệm là quan trọng nhất, dựa vào nó để làm giàu thì quá mệt mỏi rồi.”
Ông già cười nói: “Không ngờ rằng tuổi trẻ có thể nhìn ra, khi tôi nhìn ra đã là bốn mươi tuổi rồi.”
“Đi sao?” Lâm Phàm nhìn thấy ông già muốn rời đi, tò mò hỏi.
Ông già gật đầu: “Đúng vậy, nửa tiếng rồi, tôi không hợp ngồi lâu. Phải về nhà rồi, hôm nay may mắn thắng được mấy ngàn rồi.”
Sau khi chơi một lúc, Ngô U Lan cũng không còn nhiều hứng thú sau đó trả lại hết Chip cho Vân Tuyết Dao rồi đúng ở một bên nhìn đám Thần Côn chơi.
Liễu Nhiếp cũng không chơi nữa, tới lui có thua có thắng cũng cảm giác không còn nhiều thú vị.
Ngược lại Triệu Chung Dương và Điền Thần Côn chơi không biết chán, mà đến cuối cùng Thần Côn đành thở dài một tiếng, biểu cảm rất bất đắc dĩ.
“Thua hết rồi.”
Tâm trạng Thần Côn rất buồn bực, vừa rồi còn thắng nhưng không ngờ mấy ván tiếp theo thua liên tục.
“Thua sạch rồi?” Lâm Phàm cười nói: “Đừng nghĩ nữa, nếu là của ông mãi mãi là của ông, không phải của ông thì ông có nghĩ cũng không có tác dụng gì.”
Điền Thần Côn bất đắc dĩ: “Sớm biết vậy đã không chơi rồi, không ngờ thoáng cái đã thua sạch, thật là đau lòng mà.”
Triệu Chung Dương: “Tôi nói rồi, ông phải chia cho tôi một ít nói không chừng đã thắng rồi, ông còn không tin.”
“Xì, chia cho cậu cũng sẽ thua, bản thân tôi tự thua còn thoải mái hơn chút.” Điền Thần Côn phản bác.
Sau đó, mọi người quay về khách sạn.
Mà hai người Thần Côn và Triệu Chung Dương đấu khẩu cả một chặng đường.