Chương 1926: Chuyến du lịch kết thúc
Mấy ngày sau.
Chuyến du lịch cuối cùng phải kết thúc.
Sân bay.
Vân Tuyết Dao không nỡ chia tay, trong khoảng thời gian này không có bất kỳ tiến triển thực chất nào. Thế nhưng khoảng thời gian này rất vui, có loại vui vẻ không thể nói lên lời.
“Haizz! Hào Giang xinh đẹp, mày đã lấy đi hết tiền mặt của tao rồi đó, tao phải đi đây.” Điền Thần Côn đứng ở cửa sân bay, cảm thán, có loại cay đắng không nói thành lời.
Mấy ngày này đối với ông ta mà nói, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy. Lúc lên, lúc xuống có chút khiến ông ta không chịu được.
Mặc dù những chip này là của Vân tuyết Dao, nhưng nếu như thắng thì sẽ là của ông ta đó.
Triệu Chung Dương nhìn nơi này cũng cảm thán: “Kích thích, thú vị, nhưng tâm can không chịu được. Sau này khi tôi đến đây chỉ đem theo mấy nghìn là được rồi, nếu không sẽ nhịn không được mà tiêu hết mất.”
Lâm Phàm: “Tuyết Dao, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, khiến công việc của cô cũng không có thời gian làm.”
Mấy ngày nay Vân Tuyết Dao mỗi ngày đều ở bên cạnh bọn họ, dẫn đến công việc cũng không làm, không chỉ bao ăn còn bao cả chơi.
Chip của Điền Thần Côn đánh bạc cô cũng không lấy một đồng nào, đây chính là dùng tiền của cô chơi.
Có điều vẫn tốt, chip đều bị hai tên này tiêu xài hết, cũng tương đương với việc trả lại.
“Làm gì có, anh Lâm cùng mọi người đến đây chơi em thực sự rất vui. Lần sau các anh nhớ phải đến đây chơi nhé.” Vân Tuyết Dao nói.
Bây giờ tại sân bay, sắp phải tiễn biệt, trong lòng cô có cảm giác nói không nên lời. Dường như có thứ gì đó quan trọng sắp rời đi vậy.
Ngô U Lan khoác vai Vân Tuyết Dao nói: “Tuyết Dao, vậy khi nào cô đến Thượng Hải? Tôi ở Thượng Hải cũng sẽ nhiệt tình tiếp đón cô.”
Vân Tuyết Dao cười nói: “Đợi tôi có thời gian, tôi nhất định sẽ đến Thượng Hải tìm các cô chơi.”
Liễu Nhiếp: “Tuyết Dao, thực sự cảm ơn cô đã tiếp đãi.”
“Lần này đến Hào Giang đi rất nhiều nơi, cũng xem như chơi hết rồi. Nếu như không phải là có Tuyết Dao làm hướng dẫn viên du lịch, chúng ta muốn đi được những chỗ này thì cũng chỉ là nằm mơ thôi.” Lâm Phàm cười nói, lần này đến Hào Giang thực sự không tồi, đi được rất nhiều chỗ.
Mọi người gật đầu đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm giác chuyến du lịch lần này thực sự rất vui.
Có điều Lâm Phàm cũng rất phiền muộn, vấn đề này càng ngày càng phức tạp, đều có chút khiến người ta không chịu đựng được.
“Được rồi, cũng đến thời gian rồi chúng ta vào thôi, Tuyết Dao các cô cũng về đi.” Lâm Phàm nhìn đồng hồ đã đến giờ lên máy bay.
“Tạm biệt.”
Bọn Ngô U Lan vẫy tay với Tuyết Dao sau đó đi vào bên trong.
Vân Tuyết Dao đứng ở đó nhìn cũng vẫy tay đáp lại, hốc mắt có chút ươn ướt.
Kim Manh đứng bên cạnh nhìn thấy hốc mắt bạn thân mình có chút ướt, cũng ngơ ngác: “Tuyết Dao, cậu sao vậy, không phải là khóc đấy chứ.”
“Haizz, không biết khi nào mới có thể gặp lại, có chút luyến tiếc.” Vân Tuyết Dao thoáng có chút thương cảm nói.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, cũng không phải giống trước kia, đến nơi nào cũng rất lâu. Bây giờ giao thông phát triển như vậy, nếu như thực sự muốn gặp không phải là chỉ cần mất mấy tiếng thôi sao.” Kim Manh cười nói.
Nhưng mà cô ta biết, bạn thân mình lần này lún sâu thật rồi. Hơn nữa còn cực kỳ sâu đậm, nói trắng ra là tình yêu bắt rễ rất sâu rồi.
Vân Tuyết Dao gật đầu, đứng ở đó nhìn, sau đó lại thở dài: “Đi thôi, đợi có thời gian tôi sẽ đến Thượng Hải.”
Trong sân bay.
Lâm Phàm với bọn Thần Côn kéo theo mấy cái vali có chút nặng, trong này đều là đặc sản mà Vân Tuyết Dao chuẩn bị cho bọn họ làm quà mang về.
“Tuyết Dao thật khách khí, không chỉ dẫn chúng ta đi chơi, còn mua nhiều đồ như vậy để chúng ta mang về.” Điền Thần Côn cười vui vẻ nói, cảm giác lần này đến đây du lịch thật không tồi.
Trải nghiệm quá tuyệt vời.
Triệu Chung Dương kéo theo túi lớn túi bé nói: “Đúng vậy, mau đi ký gửi đi, tôi sắp không kéo được nữa rồi.”
Lâm Phàm: “Hai người trai tráng khoẻ mạnh, kéo chút vali vậy mà đã không kéo được nữa rồi, thật là khiến người ta bó tay mà.”
“Anh Lâm, anh và Thần Côn đều có một thân võ công, sức mạnh hơn người, em làm sao có thể so sánh được chứ.” Triệu Chung Dương bất đắc dĩ nói, trong ba tên nam nhân ở đây chỉ có một mình cậu ta yếu nhất.
Ngay cả một ông già cũng có thể chèn ép cậu ta, chuyện này khiến cậu ta cũng không biết nên nói cái gì.
Sau khi kí gửi hành lý xong, Triệu Chung Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong.
Ngày hôm sau!
Phố Vân Lý!
Hôm qua bọn họ đã quay về sau đó ai về nhà người ấy, nghỉ ngơi đàng hoàng dù sao cũng có chút mệt mỏi.
“Con mẹ nó, đây là ai vậy? Thần Côn là ông sao?” Ông chủ Lương đang ăn sáng uống sữa đậu nành, khi nhìn thấy cách ăn mặc của Thần Côn nhất thời phun hết sữa đậu nành ra.
Cả người ngơ ngác, đây không phải là gặp quỷ sống đó chứ?