Chương 1927: Điền Thần Côn rất được hoan nghênh
“Lão Lương ông có ý gì? Tôi làm sao?” Điền Thần Côn có chút không vừa ý, tên này nhìn thấy mình mà lại phun sữa đậu nành ra như thế, chẳng lẽ đối với mình có điều gì bất mãn hay sao.
Ông Lương vội vàng lau miệng, cả người ngơ ngác: “Không có, không có, Thần Côn, ông đây là đang làm gì vậy hả? Ăn mặc thành thế này, chuẩn bị đi diễn tuồng à?”
“Ông thì hiểu cái gì, đây chính là phong cách thời trang, tin tức gần đây không xem à? Người trong đó chính là tôi đấy.” Điền Thần Côn nói, cảm giác những tên này thực sự quá không hiểu về thời trang, giống như ở thế giới hoàn toàn khác với mình, không cùng đẳng cấp.
Đi đầu xu hướng thời trang, ông ta phát hiện bản thân rất có tiềm năng trong việc này.
Nghĩ lại trước đây, vậy mà lại ăn mặc thành bộ dạng như thế, thực sự là khó nhìn.
Nếu như sớm phát hiện ra thì có lẽ bây giờ chính là một người có phong cách thời trang thời thượng số một thế giới rồi, làm gì có chuyện bày sạp bói toán trên cầu chứ.
Ông Lương trợn tròn mắt, ông ta cũng không biết khoảng thời gian này Thần Côn rốt cuộc đã trải qua cái gì, vậy mà lại có biến hóa lớn như vậy.
Thay đổi suýt chút nữa làm cho người khác không nhận ra được.
Ông Lương nhìn bóng lưng tức giận của Thần Côn thì lắc đầu vô cùng cảm thán.
“Là tôi không theo kịp trào lưu, hay do ông ta quá lòe loẹt?”
Lạch cạch!
Ông Trần khoác vai ông Lương nói: “Nhìn cái gì vậy?”
“Tôi đang nhìn Thần Côn.” Ông Lương vẫn còn ngây người, uống một ngụm sữa đậu nành.
Ông Trần: “Thần Côn có gì hay để nhìn, không phải ngày nào cũng gặp hay sao?”
Ông Lương lắc đầu: “Không, ông không hiểu đâu, tôi cũng chưa từng nhìn thấy Thần Côn như vừa rồi. Ông tự mình nhìn đi, tôi cảm giác mắt mình bị mù rồi đó, không hiểu được thế giới của Thần Côn.”
Nói xong thì trực tiếp rời đi.
Ông Trần tò mò, không biết rốt cuộc là chuyện gì, có gì mà ngạc nhiên chứ. Thế nhưng khi đến cửa hàng của Lâm Phàm thì ông ta cũng sững sờ đến ngây người.
Thậm chí không biết nên nói cái gì.
Chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đó, nhìn chằm chằm Thần Côn đang trong tiệm.
Trong tiệm.
Thần Côn cúi đầu nghịch điện thoại, cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình. Nhìn lên thì thấy lão Trần đang nhìn mình chằm chằm, không biết tên này lại bị cái gì. Bản thân có cái gì khác thường lắm hay sao mà lại nhìn chằm chằm mình lâu như vậy.
“Lão Trần, ông làm cái gì vậy? Hôm nay các người có phải đều bị bệnh rồi không?” Thần Côn không thể nhịn được ánh mắt có tính xâm lược như vậy, không nhịn được mà mở miệng nói.
“Chết tiệt! Thần Côn thay đổi rồi.”
Đột nhiên!
Ông Trần kinh ngạc hô lên một tiếng rồi chạy ra phố Vân Lý hét lớn, giống như đã nhìn thấy quỷ vậy.
Triệu Chung Dương nói: “Thần Côn, tạo hình này của ông đã gây nên chấn động rồi đó, tôi thấy ông sắp phất lên rồi đó nha.”
Điền Thần Côn lắc đầu nói: “Ôi, con người bây giờ chẳng có chút gu thời trang nào cả, không ai hiểu tôi, thật là cô đơn. Nhưng may mà trên mạng vẫn còn không ít người hiểu tôi, cậu xem, số người trên weibo của tôi tăng lên rồi nè, có 200 ngàn người theo dõi đó, tôi phải chụp vài tấm rồi đăng lên mới được. Cậu qua đây giúp tôi chụp ảnh đi, chờ lát nữa có người đến mua bánh kếp thì không có thời gian nữa đâu.”
Triệu Chung Dương không muốn, nhưng không còn cách nào khác. Dưới lực trấn áp của Thần Côn, cậu ta chỉ có thể khuất phục mà ngoan ngoãn chụp ảnh giúp.
“Thần Côn, kiềm chế một chút, chờ lát nữa có người đến mua bánh kếp thì ông đừng có dọa người ta đấy.”
Ngô U Lan đang dọn dẹp vệ sinh cửa hàng, cô vẫn ủng hộ việc thay đổi của Thần Côn. Dù sao thì mọi người đều tự phát hiện ra cái tôi của mình, chỉ là cái tôi của Thần Côn hơi khác biệt, khiến người ta nhất thời không thể tiếp nhận.
Nhưng cô tin rằng, nếu cho thêm một chút thời gian nữa thì nhất định mọi người có thể tiếp nhận.
“Con mẹ nó!”
“Chết tiệt!”
“Ôi mẹ ơi!”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng kinh hô.
Người dân biết cửa hàng của Lâm đại sư mở cửa lại thì nóng lòng chạy đến, nhưng khi đến hiện trường nhìn vào bên trong cửa hàng thì lại hoàn toàn chết lặng.
Trong mắt họ, người mặc đồ xanh xanh đỏ đỏ này không biết là ai vậy?
Thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì không ngờ là Thần Côn.
Như vậy sao có thể không khiến họ kinh ngạc và chết lặng cơ chứ?
“Các người ngạc nhiên làm gì? Mau xếp hàng đi.” Thần Côn cầm lấy thẻ số rồi đi ra ngoài, ông ta không hề để ý những ánh mắt này.
Dù sao thì cũng quen rồi.
“Thần Côn, cùng tôi chụp một tấm ảnh đi, dáng vẻ này của ông thực sự rất đẹp đó nha.”
Thần Côn vừa nghe vậy lập tức vô cùng vui vẻ: “Đẹp thật sao?”
“Ừ, đẹp, quá đẹp luôn.”
Thần Côn rất hài lòng, cuối cùng cũng gặp được người biết thưởng thức rồi: “Được, vậy thì đáp ứng yêu cầu của cậu, đến cùng tôi chụp ảnh đi.”
Xoạt một tiếng.
Chụp ảnh xong, người trẻ tuổi lập tức đăng ảnh lên weibo, khoe trên weibo.
“Chụp ảnh cùng Thần Côn thời thượng, quá đẹp trai.”
Những người xếp hàng khác cũng cảm thấy rất thú vị, đều muốn chụp ảnh cùng với Thần Côn.
“Thần Côn, chụp chung đi.”
“Chụp với tôi nữa.”
“Tôi nữa.”