Chương 1929: Người mẫu thì liên quan gì đến tôi
Người đàn ông vô cùng vui mừng, trực tiếp đứng dậy vội vàng đi ra ngoài, ông ta đã bị bức ảnh trên điện thoại làm cho kinh ngạc. Những người ăn mặc bình thường và lạc hậu trong tấm ảnh đó hoàn toàn ảnh hưởng đến mỹ cảm của nhân vật chính. Nếu ảnh đối phương được chụp một mình thì nhất định sẽ rất hoàn hảo.
Người trong công ty nhìn thấy giám đốc hưng phấn đi qua thì đều thấp giọng xì xào.
“Vương tổng sao vậy? Sao cảm giác như xảy ra chuyện gì đó vậy?”
“Không biết nữa, vừa nãy khi đi qua thì tôi nghe thấy trong phòng họp truyền đến tiếng mắng chửi, những tấm ảnh mà chúng ta đã chụp đều không được.”
“Vậy bây giờ là sao? Ông ta muốn đi đâu?”
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm đang nói chuyện điện thoại với Vương Minh Dương.
“Người anh em, mọi thứ đã ổn, có thể đưa vào sản xuất rồi.”
Lâm Phàm: “Minh Dương, như vậy cũng nhanh quá rồi nha.”
Vương Minh Dương: “Chuyện này không thể nhanh được sao? Bên chính phủ đã tăng giờ làm việc rồi. Cậu không biết đấy thôi, bây giờ điện thoại tôi bị bên chính phủ bị gọi muốn nổ tung luôn rồi. Cậu phải biết là mấy chục ngàn người cứ gọi để hỏi xem khi nào các chân tay giả hoàn mỹ được sản xuất ra, bọn họ nóng lòng muốn chết rồi.”
Lâm Phàm: “Vậy à, vậy thì người đang đợi thực sự quá nhiều rồi.”
“Rất nhiều luôn đó, bên chỗ tôi điện thoại cũng bị gọi cho nổ tung luôn rồi, nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không chịu nổi nữa. Dù sao thì chân tay giả hoàn mỹ đang rất hot mà, thế nhưng chuyện của những công ty chân tay giả khác vẫn còn chưa được giải quyết. Những tên đó đúng là có suy nghĩ hão huyền, bọn họ vậy mà lại muốn gia nhập cổ phần, cậu nói xem chuyện này có khả năng không? Nếu họ tham gia cổ phần vào thì xem như hỏng hết.”
Lâm Phàm ngược lại không nghĩ như vậy: “Vậy chính phủ nói thế nào?”
“Không nói gì cả, vẫn đang đàm phán. Tôi đoán sơ qua có thể là sẽ để họ sản xuất linh kiện, nhưng về phương diện giá cả sẽ được kiểm soát chặt chẽ, không được để họ ra giá bừa bãi. Nếu không xem xét đến những công nhân kia không có nơi ở thì chính phủ cũng sẽ không quan tâm đến họ.”
Lâm Phàm: “Vậy được, chuyện này để các anh làm nhé, dù sao tôi cũng chỉ cung cấp kỹ thuật, còn lại không liên quan gì đến tôi cả.”
“Ha ha ha, lúc khai trương cậu phải đến đấy, cậu là nhân vật lớn. Nếu cậu không đến hiện trường thì lễ khai trương cũng không thể tổ chức tiếp được nữa.”
Lâm Phàm: “Biết rồi, không ngờ tốc độ của các anh lại nhanh như vậy.”
Sau đó hai người trò chuyện thêm một lúc thì cúp máy.
Hắn thực sự không ngờ chuyện này lại xử lý nhanh như vậy, nhưng thế cũng tốt. Nếu được đưa vào sản xuất sớm hơn thì chân tay giả hoàn mỹ có thể được sản xuất ra sớm hơn.
Dù sao thì người đang chờ cũng không ít.
Chính vào lúc này.
Một người đàn ông trung niên vội vàng bước vào, ánh mắt vẫn đang tìm kiếm gì đó. Sau đó nhìn trúng Thần Côn đang ngồi chỗ đó hút thuốc và nghịch điện thoại.
Nhìn một cái thì ông ta không thể dời đi chỗ khác được nữa.
Khoé miệng Thần Côn ngậm điếu thuốc, khiến cho người đàn ông trung niên tâm cang chấn động, ông ta cảm thấy dáng vẻ người này đúng là không tầm thường.
Thần Côn cúi đầu, mí mắt rủ xuống nhìn điện thoại.
Đặc biệt là bộ râu thổn thức kia càng làm cho người đàn ông trung niên cảm thấy phong cách cá nhân của Thần Côn quá mạnh mẽ.
Xoạt xoạt!
Lúc này, người đàn ông trung niên lấy điện thoại ra, không chờ được mà chụp lại cảnh tượng này. Sau đó cẩn thận quan sát, nụ cười trên mặt càng lúc càng hăng hái, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó ghê gớm.
Thần Côn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn đối phương: “Ông như vậy hơi bất lịch sự rồi đó, vậy mà lại chụp trộm tôi.”
Người đàn ông trung niên nói: “Không kìm lòng được, là do tôi không kìm lòng được.”
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước mặt có hơi hoang mang, nhất thời không hiểu chuyện gì, người đàn ông trung niên này làm cái gì vậy.
Triệu Chung Dương cũng tò mò, trong lòng cũng sững sờ. Không phải chứ, con người bây giờ bị sao vậy, chẳng lẽ sức hút của Thần Côn lớn như vậy sao? Vậy mà lại thu hút nhiều người đến như vậy.
Người đàn ông trung niên nói: “Thật ngại quá, làm phiền rồi, tôi đến tìm ông ta.”
Điền Thần Côn lập tức vui vẻ nói: “Ông đến tìm tôi để chụp ảnh à? Không sao, dù sao thì ông cũng hiểu là được.”
“Đương nhiên, tôi rất hiểu ông, quá hiểu ông luôn.” Người đàn ông trung niên lập tức nói, cái tay đang kéo Thần Côn cũng không muốn buông ra.
Điền Thần Côn nhất thời cảm giác có gì đó không đúng lắm, mấy ông già kéo tay nhau thế này giống cái gì chứ?
Người đàn ông trung niên hiển nhiên cảm giác được đối phương hình như hơi cảnh giác với mình, sau đó nhanh chóng lấy ra một tấm danh thiếp.
“Xin chào, tôi tên là Vương Vân Phi, là giám đốc của một công ty người mẫu thời trang. Tôi thấy ảnh của ông trên weibo thì lập tức cảm thấy kinh ngạc, ông chính là người sinh ra để làm người mẫu đó.” Vương Vân Phi hưng phấn nói, dường như đã phát hiện ra kho báu vĩ đại nào đó.
Điền Thần Côn: “Làm gì, người mẫu thì liên quan gì đến tôi?”