Chương 1930: Không ngờ cũng sẽ có ngày hôm nay
Vương Vân Phi: “Là như vậy, tôi muốn mời ông làm người mẫu cho công ty chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực quảng bá cho ông để ông trở thành trào lưu hàng đầu thế giới. Trang phục và khí chất của ông thực sự quá đặc biệt, đây chính là cảm giác mà tôi đang tìm kiếm.”
“Người mẫu, có cho tiền không?” Điền Thần Côn có chút hưng phấn hỏi.
“Có tiền, rất nhiều tiền, mỗi năm kiếm được mấy triệu, mấy chục triệu là chuyện bình thường. Chỉ cần ông tiếp tục duy trì bộ dạng này, trở thành người mẫu hàng đầu. Đến lúc đó tiếp nhận làm người đại diện cho một số thương hiệu thì thực sự tuyệt vời luôn nha.” Vương Vân Phi nói.
Điền Thần Côn nghe vậy, suýt chút nữa đánh rắm luôn. Số tiền này quá nhiều rồi đó, cảm giác đây là số tiền mà cả đời này ông ta cũng không thể kiếm được.
“Đi, đi theo tôi đi, không cần ở đây nữa. Đến chỗ tôi, tôi bảo đảm nhất định sẽ làm cho ông nổi tiếng.” Vương Vân Phi không chờ được nữa kéo Thần Côn nói.
“Chờ đã, ông làm gì vậy? Tôi đi cái gì chứ, tôi chỉ ở đây thôi, không đi đâu hết.” Thần Côn vội vàng nói.
Vương Vân Phi sững sờ: “Ông ở đây một tháng được bao nhiêu tiền?”
“Bốn năm nghìn.” Thần Côn nói.
“Mới có bốn năm nghìn, đến chỗ tôi lập tức ký hợp đồng đi, tiền ký hợp đồng có thể thương lượng.”
Thần Côn lập tức xua tay: “Không, tôi không đi, tôi ở đây rất tốt. Nếu ông tìm tôi để chụp ảnh chung thì chụp một tấm đi, nếu ông muốn bảo tôi rời khỏi đây để đến chỗ ông thì không được, nhiều tiền đến mấy tôi cũng không đi.”
Vương Vân Phi lo lắng, sao lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ?
Suy nghĩ của Thần Côn rất đơn giản, đó chính là có thể chụp ảnh, nhưng muốn ông ta rời khỏi phố Vân Lý là điều không thể nào.
Vương Vân Phi nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt hơi bất lực, dường như đang muốn xin giúp đỡ.
Lâm Phàm chớp mắt, nhìn tôi làm gì? Nhìn tôi cũng vô dụng thôi.
“Lâm đại sư, xin cậu hãy nói gì đi, khí chất và ánh mắt của ông ta mà ở cửa hàng này chính là lãng phí đó. Cuộc đời của ông ta lẽ ra phải ở trên sân khấu lớn chứ không phải ở đây, không thể ở trong một cửa hàng nho nhỏ thế này để làm việc cho người khác được.”
Vương Vân Phi rất nghiêm túc nói.
Lâm Phàm bất lực nói: “Ông không nên nói với tôi, mà là nên nói với ông ấy mới đúng.”
Điền Thần Côn xua tay: “Ông có thấy phiền không vậy? Tôi sẽ không đi đâu, ông mau đi đi, dài dòng quá rồi đấy.”
Vương Vân Phi dĩ nhiên vẫn không chịu bỏ cuộc nói: “Kiếm được rất nhiều tiền đó, có khi một lần đi catwalk đã bằng lương bao nhiêu năm ở đây luôn đó.”
“Không cần.” Thần Côn có chút động lòng, nhưng động lòng là động lòng với tiền, về phần buộc phải rời khỏi phố Vân Lý thì đó là chuyện không thể nào.
Thậm chí là không cần suy nghĩ.
Triệu Chung Dương sững sờ, thật không ngờ vậy mà lại thực sự có người đến phố Vân Lý mời Thần Côn làm người mẫu, chuyện này cũng thần kỳ quá đi.
Vương Vân Phi: “Ông suy nghĩ kĩ đi, nhất định sẽ còn có người khác đến tìm ông, nhưng mà ông nhất định phải là người đầu tiên chọn tôi đó, tôi có thể đáp ứng mọi thứ.”
“Mau đi đi, mau đi đi!”
Điền Thần Côn xua tay, đã không muốn nói nữa rồi vậy mà cứ gây phiền toái như vậy.
Vương Vân Phi rời đi với tâm trạng không cam lòng, ông ta không ngờ mình sẽ thất bại như vậy.
Nhưng trong lòng ông ta không phục, một người phù hợp với sân khấu như vậy mà lại uốn mình trốn trong một cửa hàng nhỏ bé, thật là đáng tiếc.
Mặc dù cửa hàng này là do Lâm đại sư mở, nhưng cuối cùng người nổi tiếng lại chỉ có mình Lâm đại sư, cái tên kia vẫn chỉ là một nhân viên, chẳng có lợi ích gì cả.
Chỉ là ông ta tin rằng, không cần quá lâu nhất định có thể khai sáng cho đối phương, khiến cho đối phương hiểu điếm sáng của bản thân là ở đâu.
Lâm Phàm nhìn Thần Côn: “Thần Côn, ông không đi thật sao? Số tiền như vậy thì tôi thấy cả đời này ông cũng không thể nào kiếm được đâu.”
“Dẹp!” Thần Côn quệt miệng: “Cậu nói giống như Thần Côn tôi đây rất tham tiền vậy. Tôi nói cho cậu biết, Bát Quái Chưởng của tôi từng có rất nhiều người mời tôi làm vệ sĩ của họ nhưng tôi đều không đồng ý đấy, có hiểu không?”
Lâm Phàm cười: “Thần Côn, ông nói khoác cũng hơi quá rồi đấy, nhưng thành thật mà nói thì ông thực sự có thể suy nghĩ kỹ chuyện này một chút. Tuy tôi không hiểu ông đang mặc cái gì, nhưng nếu đã có người nhìn trúng thì cho thấy rằng ông vẫn còn tiềm năng để phát triển bản thân. Nói không chừng sau này thực sự trở thành nhân vật thời thượng trong làng thời trang đó.”
Triệu Chung Dương gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Sau này trở thành người nổi tiếng, vậy thì tôi cũng càng có thêm mặt mũi.”
Ngô U Lan cười: “Không ngờ Thần Côn cũng sẽ có ngày hôm nay, đúng là không ngờ thật. Cha, cha nói xem có đúng không?”
Sự hiện diện của Ngô Thiên Hà trong cửa hàng không quá mạnh mẽ, có thể nói cơ bản là số không, nhưng lúc này cũng đang mỉm cười.
“Tài vận của Chú em Điền rất tốt, nếu thực sự đi theo con đường này thì có lẽ sẽ đạt được điều gì đó.”