Chương 1932: Đến thăm nhà máy sản xuất chân tay giả
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm lái xe phía về một nhà máy, đây là nơi mà Vương Minh Dương hợp tác với chính phủ, cũng là trụ sở của công ty chân tay giả hoàn mỹ.
Nhiều công cụ tân tiến đã được đưa vào đây.
Bí thư Trần báo cáo chuyện này lên cấp trên, người ở trên rất xem trọng chuyện này, dù sao chân tay giả hoàn mỹ này giải quyết được tình hình sức khỏe của rất nhiều người khuyết tật, để cho họ lấy lại tự do và hồi phục lại tình trạng như xưa.
Khi đến nơi, nhiều phóng viên đã tập trung tại hiện trường.
Đám phóng viên đã đến đây từ lâu, họ cũng rất quan tâm đến chân tay giả hoàn mỹ này.
“Lâm đại sư đến rồi.”
Lúc này, đám phóng viên nhìn thấy một chiếc xe đến, hơn nữa vừa nhìn là biết chiếc xe này là của Lâm đại sư.
Lâm Phàm từ trên xe bước xuống, hướng về phía đám phóng viên gật đầu: “Các vị, chào buổi sáng! Tận tâm thật đó, sáng sớm đã đến rồi nha.”
Đám phóng viên cười nói: “Lâm đại sư, chào buổi sáng! Chúng tôi đâu có tận tâm bận cậu chứ, cậu vừa bận làm bánh kếp vừa bận làm chân tay giả hoàn mỹ, quá đủ mệt mỏi rồi.”
“Ha ha ha.” Lâm Phàm cười nhìn thời gian, ngược lại cũng không vội, tiếp tục trò chuyện: “Mấy giờ thì mới bắt đầu nhỉ?”
Phóng viên lấy một điếu thuốc ra đưa cho Lâm đại sư, sau đó giúp đỡ châm thuốc. Một đám người đứng đó cùng nhau hút thuốc trò chuyện, phóng viên nói: “Phải chín giờ mới bắt đầu, chúng tôi vẫn đang chờ đợi đây. Lâm đại sư, cậu đến sớm như vậy có phải là có chuyện gì hay không?”
Lâm Phàm cười: “Sao anh lại nói câu hỏi của tôi rồi?”
Phóng viên: “Ôi chao, Lâm đại sư, cái này chỉ là lời khách sáo thôi mà, tôi chỉ đang nói chuyện bình thường thôi.”
Lâm Phàm: “Thực ra không có chuyện gì, đến sớm như vậy chỉ là để xem thiết bị bên trong như thế nào, và cả chân tay giả hoàn mỹ sản xuất có phù hợp với yêu cầu hay không. Nếu không phù hợp yêu cầu thì nhất định sẽ phải trả lại và làm lại từ đầu, anh thấy đúng không?”
Đám phóng viên gật đầu: “Vâng, Lâm đại sư nói rất có lý, chân tay giả hoàn mỹ được sản xuất ra đã tạo phúc cho những người kia. Nhưng Lâm đại sư, nghe nói chuyện của những công ty chân giả kia vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”
Lâm Phàm xua tay nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, tôi cũng không muốn để ý những chuyện này, dù sao tôi tin rằng chính phủ sẽ giải quyết tốt chuyện này.”
Phóng viên: “Lâm đại sư, nhóm chúng tôi rất khâm phục cậu, kỹ thuật như vậy cậu nói cho là cho, không suy nghĩ cho bản thân chút nào, thực sự rất khiến người ta khâm phục.”
“Khách sáo rồi.” Lâm Phàm cười : “Được rồi, tôi đi trước đây, lát nữa gặp lại sau. Nhưng các vấn đề hôm nay các người đừng hỏi phức tạp quá, tôi không chắc là có thể trả lời được đâu đó.”
“Ha ha ha.”
Đám phóng viên cười to, sau đó đưa mắt nhìn Lâm đại sư đi vào.
Vương Minh Dương đã chờ đợi từ rất sớm, khi nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức đi đến: “Ôi chao, chú em của tôi, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Lâm Phàm: “Gấp cái gì chứ, bây giờ mới có tám giờ thôi, Bí thư Trần đến rồi sao?”
“Chưa đến, Bí thư Trần còn rất nhiều việc, cũng đã ấn định thời gian là chín giờ. Khi tổ chức họp báo thì ông ta sẽ đến đúng giờ, chuyện lần này thực sự khiến người ta đau đầu. không nói nữa, dù sao cũng là do chúng tôi đau đầu chứ không phải cậu.” Vương Minh Dương nghĩ đến chuyện của những công ty chân tay giả kia thì đau cả đầu, nhưng may mà cũng gần như đã được giải quyết.
Chỉ còn lại mấy lão hồ ly sống chết cũng không đồng ý, khiến người ta cảm thấy bó tay bó chân.
Lâm Phàm cười: “Các người chắc chắn là đau đầu rồi, dù sao chuyện cũng không liên quan đến tôi. Đi thôi, đi nhà máy trước xem sản xuất như thế nào, chất lượng được thông qua hết rồi nhỉ, những linh kiện đó không có vấn đề gì chứ?”
Vương Minh Dương vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Trong nhà máy.
Công nhân đang bận rộn, máy móc đang hoạt động.
Mỗi máy này đều có hệ thống số liệu khi đó Lâm Phàm mô tả.
Cuối cùng việc lắp ráp trọng điểm vẫn phải dựa vào kiến thức chuyên môn.
“Xem thế nào? Những thứ này đều đang đi vào guồng, chỉ cần buổi họp báo kết thúc là có thể đưa sản phẩm ra thị trường.” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm cười : “Những linh kiện này là do ai quản lý?”
Vương Minh Dương : “Đa phần là do chính phủ gửi tới, linh kiện chủ chốt thì do người của tôi bên này quản lý.”
Lâm Phàm gật đầu sau đó nhìn tiếp, khi nhìn thấy một bộ chân tay giả sản xuất ra thì cầm trong tay và cẩn thận quan sát, sau đó hắn khẽ cau mày nói: “Minh Dương, cái này có vấn đề.”
Vương Minh Dương sững sờ: “Vấn đề gì?”
Lâm Phàm : “Sao tôi luôn cảm thấy chuyển động có gì đó không đúng lắm, hơn nữa tính linh hoạt cũng rất có vấn đề.”
“Không phải chứ? Đây đều là những linh kiện được làm riêng dựa trên bản vẽ mà cậu đưa đó. Hơn nữa bên đó cũng có người chúng ta quản lý, sao có thể có vấn đề được?” Sắc mặt Vương Minh Dương thay đổi, nếu thực sự có vấn đề thì xảy ra chuyện lớn rồi, nhưng chắc không có khả năng đâu.
“Đưa dụng cụ cho tôi, để tôi xem thử.”