Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1956 - Chương 1956 - Cuối Cùng Cũng Xong

Chương 1956 - Cuối cùng cũng xong
Chương 1956 - Cuối cùng cũng xong

Chương 1956: Cuối cùng cũng xong

Thế nhưng ông ta nhanh chóng ném suy nghĩ đó ra sau đầu. Không thể nào, tuyệt đối không thể, Lâm đại sư của bọn họ nhất định sẽ thành công.

Mỗi ngày, ngoài cửa học viện Trung y đều có người đi ngang qua, sau đó dừng lạ chăm chú nhìn tình hình bên trong.

Mặc dù không liên quan gì đến họ nhưng họ vẫn luôn nghĩ rằng Lâm đại sư nhất định sẽ thành công, hắn sẽ làm được.

“Nhường một chút…”

Đúng lúc này, một chiếc xe tải chất đầy dược liệu bên trên chạy đến.

Ông chủ dược liệu đưa hàng tới, ông ta nhận được điện thoại của Lâm đại sư, cần phải giao một ít dược liệu đến đây.

Những người vây xem nhìn thấy cảnh này cũng bắt đầu thảo luận.

“Tình huống gì vậy? Chẳng lẽ dược liệu bên trong đã dùng hết rồi sao?”

“Không thể nào, tôi nhớ bên trong còn có rất nhiều dược liệu. Bây giờ mới qua vài ngày mà đã dùng hết rồi sao? Thí nghiệm này rốt cuộc là thế nào?"

“Tôi không biết nhưng nhìn tình hình hiện tại có lẽ là rất khó khăn, nhưng nếu có thể giải quyết dễ dàng thì căn bệnh nan y này cũng sẽ không tồn tại lâu đến như vậy.”

Đối với những người dân mà nói, bọn họ biết trong quá trình nghiên cứu phải dùng rất nhiều dược liệu.

Nhưng hôm nay đã dùng hết dược liệu, điều này khiến bọn họ không biết phải nói gì.

Tốc độ tiêu hao thật sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không thể tin được.

Trước cửa ra vào.

Triệu Minh Thanh đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt hưng phấn. Bởi vì ông ấy biết được lão sư đã có phương hướng, điều đó có nghĩa là có lẽ có thể thành công.

“Lão Triệu, các nhân viên không dám đi vào, chỉ có mình tôi chuyển đến.” Lúc này, ông chủ dược liệu nói.

Triệu Minh Thanh: “Không sao, từ từ đến, chuyện này có thể hiểu được.”

Dù sao bên trong đang nghiên cứu cái gì mọi người đều biết được, không dám đi vào cũng là điều dễ hiểu.

Hơn nữa, cũng may lần này cũng không cần quá nhiều dược liệu nên việc vận chuyển rất đơn giản.

“Lão Triệu, tình hình Lâm đại sư thế nào rồi? Có thể thành công không?” Ông chủ dược liệu hỏi.

Hiện tại ông ta quan tâm nhất là chuyện này, cho dù là ngủ cũng nghĩ đến.

Triệu Minh Thanh gật đầu: “Ừm, không cần lo lắng quá, lão sư đã có ý tưởng rồi, tôi nghĩ không bao lâu nữa là có thể thành công."

Ông chủ dược liệu nghe vậy thì sững sờ, giống như nghe được một tin tức quan trọng vậy.

Ý nghĩa của những lời này rất phi thường, đây chẳng phải nói sẽ sắp thành công rồi sao.

“Bây giờ tạm thời chưa nói, dù sao kết quả cuối cùng cũng chưa có, mọi thứ phải chờ đợi kết quả cuối cùng mới được.” Triệu Minh Thanh nói.

“Vâng.” Ông chủ dược liệu gật đầu.

Trong phòng thí nghiệm.

Sắc mặt Lâm Phàm ngưng trệ, không ngừng cầm lấy thuốc.

Triệu Minh Thanh đứng một bên ghi chép, không nói một lời chỉ sợ sẽ làm phiền đến lão sư.

Hiện tại tiến độ rất nhanh, theo lời lão sư nói thì có lẽ không bao lâu nữa là có thể chữa được bệnh này.

Ông ấy không biết lão sư nói lời này để an ủi hay gì, thế nhưng ông ấy tin những gì lão sư nói.

Viên Viên ở đây mấy ngày, cô bé không khóc lần nào mà chỉ im lặng ngồi chỗ đó, có đôi khi lão sư sẽ ấn một cái để cho cô bé ngủ. Loại thủ pháp này ông ấy cũng biết, thế nhưng không có cách nào làm được, bởi vì ông không có năng lực bá đạo như lão sư.

Trên mạng.

“Vẫn chưa có kết quả sao? Lần này hơi chậm."

"???"

“Chậm cái gì, đây là chuyện bình thường, anh cho đây là cái gì, làm sao có thể lập tức thành công được chứ?”

“Tôi sắp thi đại học, gần đây tôi nghĩ là Trung y không phải quá tốt, nhưng tôi cũng muốn học Trung y. Nhưng bây giờ nghe nói học Trung y sẽ không có con đường tương lai tốt, ai học thì xem như chết chắc.”

“Nói cái rắm gì thế, hiện tại Trung y rất thịnh hành, do cậu không biết đó thôi. Bây giờ ở nước ngoài mở một hiệu thuốc Trung y thì được hoan nghênh đến cỡ nào, nếu có kết hợp cả sắc thuốc thì việc làm ăn sẽ càng tốt hơn nữa.”

“Ôi trời, thật hay giả vậy, anh nghe ai nói vậy.”

“Còn nghe ai nói nữa? Hiện tại trên mạng đều lan truyền tin tức này. Bởi vì Lâm đại sư nên bây giờ những người ở nước ngoài muốn dùng thuốc Trung y đều đến hiệu thuốc để mua thuốc và sắc thuốc ở đó. Việc kinh doanh cũng nhờ vậy mà rất tốt đó.”

“Đừng nói những chuyện này, bây giờ tôi có chút bối rối, tôi cảm thấy lần này Lâm đại sư có chút nguy hiểm."

“Tôi tin tưởng Lâm đại sư, tôi tin tưởng ngài ấy nhất định sẽ thành công."

Càng ngày càng có nhiều người chờ đợi, bọn họ mù quáng tin tưởng vào Lâm đại sư, trong suy nghĩ của họ Lâm đại sư chính là vị thần Trung y.

Thậm chí cả bên Trung y lẫn Tây y hắn đều vô cùng sùng bái hắn.

Sáng sớm!

Sáu giờ đúng.

Trước cửa học viện Trung y không có ai, chỉ có phóng viên đang đợi.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng thí nghiệm vẫn luôn đóng đột nhiên mở ra.

Một bóng người đi từ phòng thí nghiệm đi ra, người này duỗi lưng một cái, hít một hơi thật sâu.

"Cuối cùng cũng xong."

Bình Luận (0)
Comment