Chương 1957: Xét nghiệm một chút
Sáng sớm, gió lạnh thổi lên mặt làm cả người Lâm Phàm đều tỉnh táo.
Nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm.
Triệu Minh Thanh đã ngủ từ sớm, hẳn là do quá mệt mỏi nên hắn cũng không đánh thức.
Mà tối hôm qua, hắn chợt lóe ra linh cảm, đột nhiên nhớ tới thiếu cái gì rồi trực tiếp đứng lên bắt đầu làm việc.
Vì không muốn đánh thức Triệu Minh Thanh, hắn đã ngăn cách âm thanh khi thuốc lấy ra thì hắn trực tiếp để Viên Viên tỉnh lại rồi thường xuyên kiểm tra tình trạng cơ thể của cô bé.
Quả nhiên đã thành công, thuốc tiến vào trong cơ thể đã có biến hóa thật lớn.
Hơn nữa hắn cũng trực tiếp uống thuốc, tác dụng của thuốc rất nhanh, quả thật rất thành công, nhẹ nhàng giết chết virus.
Loại thuốc này dùng một tháng là có thể diệt trừ tất cả virus, đương nhiên nếu phát hiện sớm thì chỉ cần uống thuốc một tuần là khỏi. Lượng thuốc uống ít hay nhiều, đến bệnh viện kiểm tra một chút là có thể biết được.
Hiện giờ, hắn đã dùng năng lực bản thân thanh trừ toàn bộ virus trong cơ thể Viên Viên, hiện giờ cô bé đã trở thành một cô bé bình thường.
Hắn châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, tựa ở lang cang lấy điện thoại di động ra rồi nhập văn bản, hắn chuẩn bị công bố phương thuốc ra ngoài.
"Ôi, thật sự là mệt mỏi, nếu như không nhờ phân loại tri thức võ hiệp, muốn thành công cũng không dễ dàng như vậy."
Hắn cực kỳ tín nhiệm kiến thức bách khoa toàn thư, đây đúng là vô địch. Bất luận bệnh tình nào cũng là chuyện nhỏ, đến tay hắn đều có thể chữa khỏi. Về phần dùng thuốc Trung y trị liệu thì cần phải mất một thời gian nhất định.
Hắn hít một hơi thuốc rồi nhả ra, sau đó cẩn thận nhìn vào những nội dung này rồi tỉ mỉ kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề mới có thể đăng lên.
Nếu trong đó có một loại thuốc nào xuất hiện sai sót hoặc vấn đề, như vậy có chút không ổn.
"Ổn rồi."
Đăng lên, lập tức Weibo đã được cập nhật.
Từ Văn là một phóng viên, mỗi ngày anh ta rời giường đều rất sớm. Đồng thời gần đây có một chuyện cực lớn, đó chính là Lâm đại sư nghiên cứu bệnh AIDS.
Anh ta mở điện thoại di động xem Weibo, không biết Lâm đại sư có thành công hay không.
Nhưng mà anh ta biết, khoảng cách thành công có thể còn cần một thời gian, ít nhất hiện tại còn chưa thành công được.
Đột nhiên, bàn tay cầm điện thoại di động của anh ta bắt đầu run rẩy.
Anh ta đã thấy gì?
Vậy mà Lâm đại sư đã cập nhật Weibo, hơn nữa nội dung cập nhật lại làm cho anh ta có chút không dám tin. Không đúng, không phải không dám tin mà là quá vui mừng.
Tất cả đều là tên thuốc Trung y.
AIDS giai đoạn đầu dùng một tuần để điều trị.
Giai đoạn giữa dùng thuốc từ hai đến ba tuần.
Giai đoạn cuối điều trị mất một tháng.
Một ngày hai bữa, bỏ hút thuốc và uống rượu.
Tiếp theo sau là dược liệu Trung y.
"Mẹ kiếp!" Sau khi đọc weibo, anh ta ngay lập tức nhấc điện thoại di động lên rồi gọi cho các đồng nghiệp của mình.
Anh ta gọi hết cuộc này đến cuộc khác, những đồng nghiệp kia nhìn đồng hồ rồi mắng, mới mới sáu giờ sáng đã gọi điện thoại, bị hâm à.
Nhưng khi nghe được tin tức mới nhất, ai nấy đều bừng tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngủ. Bọn họ liên tục nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, sau đó mở Weib rồi lập tức rời giường chạy như bay đến học viện Trung y.
Cổng trường học viện Trung y cũng không có bao nhiêu người, có một số phóng viên trực tiếp mua một cái lều chờ đợi ở chỗ này, bọn họ còn đang trong mộng thì đã nhận được điện thoại đánh thức. Sau đó kéo lều trại ra mà lên giọng hò hét.
"Lâm đại sư đi ra rồi..."
Một tiếng này rống lên thật kinh thiên động địa, làm cho tất cả mọi người tỉnh táo lại.
"Mẹ kiếp, Lâm đại sư đi ra rồi."
"Mẹ kiếp, thật hay giả vậy, nếu là giả thì tôi phải liều mạng với anh đó."
"Mau cho tôi xem một chút."
Khi mọi người nhìn về phía xa, chỉ thấy Lâm đại sư một mình đang tựa trên lan can hút thuốc, có vẻ như rất nhàn nhã tự do tự tại, không nhìn ra chút vấn đề gì.
Xe cứu thương vẫn còn đỗ ở cổng Học viện Trung y, một bác sĩ vội vàng đi xuống rồi nhanh chóng chạy phía bên kia, vừa chạy vừa đeo găng tay.
Lâm Phàm nhìn một đám người chạy tới, cũng bình tĩnh cười, hắn biết những người này đã chờ đợi ở đây rất lâu.
"Mọi người đừng tới đây." Bác sĩ ngăn cản phóng viên, sau đó đi tới trước mặt Lâm đại sư, nói: "Lâm đại sư, có thể lấy máu hay không, để cho tôi đến bệnh viện xét nghiệm một chút. ”
"Được." Lâm Phàm gật đầu, vươn tay để đối phương đâm một cái trích máu.
Hắn biết rằng bác sĩ đang loại trừ khả năng.
“Lâm đại sư, vậy Triệu lão sư thì sao?”
Lâm Phàm xua tay: "Ông ấy không cần, nếu tôi không có việc gì thì ông ấy sẽ không sao. Hơn nữa phương thuốc đã nghiên cứu ra rồi, anh cho rằng còn có vấn đề hay sao?”
"Đứa bé..." bác sĩ hỏi.
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Ừm, cô bé cũng đã khỏi rồi, có thể lấy chút máu đi xét nghiệm.”