Chương 1968: Câu hỏi ấu trĩ
Ngô U Lan, Ngô Hoán Nguyệt và Liễu Nhiếp đều tới.
Vốn dĩ Liễu Nhiếp không định tới, nhưng lại được mời, vậy thì đi xem một chút.
Ngô U Lan nói: "Số người hâm mộ anh Lâm cũng nhiều thật.”
Ngô Hoán Nguyệt mím môi cười: "Cho dù là ngôi sao lớn cũng không được chào đón như anh Lâm đâu.”
"Ôi, mấy người này điên cuồng quá, chẳng biết tên này có gì tốt mà lại có nhiều fan như vậy." Liễu Nhiếp thật sự không hiểu, thời gian cô sống ở Thượng Hải cũng rất dài, liên lạc với nhóm người ở phố Vân Lý cũng càng nhiều hơn.
"Thật ra bọn họ coi anh Lâm là thần tượng cũng không tệ lắm." Ngô Hoán Nguyệt nói.
Đúng lúc này, Ngô U Lan nhìn điện thoại di động nói: "Tuyết Dao đã đến từ lâu rồi, đang chờ chúng ta ở điểm đến, chúng ta còn phải đến đó tập trung.”
Lâm Phàm lên xe, ngồi trong xe ánh mắt nhìn từng chiếc xe đi theo phía sau, những người ngồi trong đó đều là phóng viên, còn đoàn người thân của hắn đã lên một xe khác.
"Lâm đại sư, cậu nhìn cái gì vậy?" Bí thư Trần ngồi bên cạnh, cười hỏi.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Có quá nhiều người, vượt ngoài dự liệu của tôi.”
Bí thư Trần nói: "Ha ha, chuyện này rất bình thường.”
Lâm Phàm lắc đầu, cũng không biết nên nói gì, tình huống này vốn là chuyện trong dự liệu, nhưng khi xảy ra lại cảm giác có chút không chịu nổi. Bọn họ quá điên cuồng, đại quân phóng viên vừa rồi thật sự quá khổng lồ, có chút dọa người.
Nhưng may mà đã ổn định, nếu không thật đúng là có thể bị dọa chết khiếp.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã tới.
Ở đó, cũng đã có phóng viên chờ đợi, khi nhìn thấy xe đến, họ vội vàng vây quanh.
"Xe của nhóm Lâm đại sư tới rồi."
Các phóng viên đang chờ đợi nhất thời lấy lại tinh thần, hơn nữa còn có rất nhiều phóng viên đều đến từ Thượng Hải, dù thế nào cũng nhiệt tình hơn phóng viên thủ đô.
Dù sao, đó chính là Lâm đại sư của bọn họ.
Lâm Phàm ở trong xe, lúc nhìn thấy tình huống bên ngoài cũng có chút bối rối.
"Bí thư Trần, tôi vẫn nên xuống xe nói vài câu trước đi, nếu không thật sự sẽ không ổn định được." Lâm Phàm nói.
Bí thư Trần cũng không ngờ có nhiều phóng viên như vậy, đúng là có chút giật mình: "Được, vậy thì nói mấy câu đi, nhưng tranh thủ thời gian đó.”
Lâm Phàm nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu: "Được.”
Hắn ra khỏi xe.
Lâm Phàm cất giọng hô: "Các đồng chí phóng viên, phiền mọi người bình tĩnh một chút đừng kích động. Có câu hỏi gì thì từng người một hỏi, tôi có thể trả lời thì sẽ cố gắng trả lời, nhưng thời gian khá gấp, sắp đến giờ phải đi vào trong rồi.
Phóng viên Thượng Hải: "Được, Lâm đại sư, chúng tôi hiểu.”
"Phóng viên thủ đô mấy người làm gì vậy? Đừng chen chúc, đứng yên đi, chúng ta đặt câu hỏi một cách công bằng. Mấy người hỏi một câu, chúng tôi hỏi một câu được không? Nếu còn chen như vậy thì chẳng hỏi được câu nào đâu.”
Dù sao bọn họ phỏng vấn Lâm đại sư cũng đã thành quen, sớm đã biết cách thức như thế nào, nhưng những người này còn lạ lẫm, chưa quen cách.
Các phóng viên Thượng Hải đều rất quen thuộc, cũng lập tức kiểm soát được tình hình.
Điều này khiến Lâm Phàm phải điên cuồng khen ngợi đám người này lợi hại, không ngờ đến địa bàn nhà người khác còn được xem trọng, đúng là có chút bản lĩnh.
Đối mặt với ánh mắt của Lâm đại sư, đôi mắt các phóng viên Thượng Hải chớp chớp, tỏ vẻ “đây đều là chuyện nhỏ, OK không thành vấn đề”.
"Các đồng nghiệp ở thủ đô hỏi trước đi, chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với Lâm đại sư, đã hỏi thành quen, cơ hội này giao cho mấy người vậy." Một phóng viên Thượng Hải nói lớn.
Các phóng viên thủ đô nghe thấy lời này, nhất thời kích động cũng không biết nên nói gì, cảm thấy đám đồng nghiệp này thật sự quá đáng yêu.
Lâm đại sư ở ngay trước mắt bọn họ bấm ngón tay tính toán, bọn họ cũng từng phỏng vấn một lần, thêm lần này nữa là hai lần. Bây giờ câu hỏi đầu tiên lại để bọn họ đến hỏi, tình bạn này cũng sâu sắc quá rồi.
Đồng thời bọn họ cũng thề trong lòng, sau này chỉ cần các anh em phóng viên Thượng Hải tới đây, tuyệt đối dùng cách thức thân thiện nhất, nhiệt tình nhất để chào đón bọn họ.
Giờ phút này, các phóng viên Thủ đô đều đang bàn bạc, giống như đang hỏi, câu hỏi đầu tiên nên hỏi cái gì mới tốt. Cuối cùng bởi vì họ quá kích động, cũng không biết nên hỏi cái gì.
Cuối cùng, chỉ có thể hỏi một câu phổ biến.
Một cô phóng viên đáng yêu có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẩn trương hỏi: "Lâm đại sư, xin hỏi tâm trạng hiện tại của anh thế nào?”
Vừa nghe được câu hỏi này, các phóng viên Thượng Hải xì xào.
"Câu hỏi này chẳng ra sao, không chịu suy nghĩ kỹ càng gì cả.”
"Đúng vậy, câu hỏi này độ khó không cao, không thể lấy được tin tức quan trọng."
"Ôi, mọi người thông cảm một chút, dù sao cô gái này cũng có hơi khẩn trương."
Tuy giọng bọn họ khá nhỏ nhưng mặt cô gái này càng đỏ, cô cảm giác đúng là thật mất mặt trước đồng nghiệp, vậy mà mình lại hỏi câu ấu trĩ như vậy.
…