Chương 1992: Bắt trọn cả ổ
Sở cảnh sát!
Lạch cạch!
Lâm Phàm gõ phím Enter: "Xong rồi, đã tìm được địa chỉ IP. Chúng ta không cần liên hệ với cảnh sát nơi khác đâu. Băng nhóm tội phạm này ở ngay Thượng Hải. Mau gọi người, chúng ta đi thôi.”
Lưu Hiểu Thiên sửng sốt. Sau đó phản ứng lại: "Chỉ thế đã tìm được?”
Lâm Phàm: "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"
“Không có, chính là cảm thán tốc độ của cậu quá nhanh, làm cho người ta khiếp sợ." Lưu Hiểu Thiên kinh hãi nói. Anh ta là người dốt máy tính, làm sao hiểu được những thứ này chứ.
Lâm Phàm cười: "Cái này chắc chắn là nhanh rồi. Anh cho rằng thời đại 4.0 bây giờ là nói đùa à. Cho dù có mắng chửi ở quán nét nhưng nếu đối phương muốn tìm thì cũng có thể tìm được, không phải anh không biết đấy chứ?”
Hiểu Thiên: "Biết, chuyện này đương nhiên tôi biết. Nơi này của chúng ta chính là cục cảnh sát, giao dịch chuyển khoản, thẻ ngân hàng, liên lạc điện thoại, hồ sơ thuê phòng, chỉ cần muốn điều tra thì đều có thể điều tra ra. "
“Nếu đã biết, vậy thì nhanh chóng xuất phát thôi. Nhất định phải bắt được đối phương."
Bây giờ anh ta đã không thể chờ được nữa rồi, Lâm đại sư đã tìm được đối phương, vậy thì nhất định phải bắt được đối phương trước đã.
Người bây giờ thật mẹ nó gian ác, loại lừa đảo gì cũng có thể nghĩ ra.
Ngày nay, thủ đoạn của kẻ lừa đảo cũng ngày càng cao cấp, cũng ngày càng tinh vi. Thời đại đang tiến bộ nhưng trí tuệ con người lại dường như đang từng bước giảm dần.
Những đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi này mà ở thời cổ đại đều biết không thể tùy tiện đi theo người khác, đừng nói là mang thai gì đó để trả thù người trong nhà.
Chỉ số IQ phải như thế nào mới có thể có ý nghĩ như vậy chứ?
Lâm Phàm và Lưu Hiểu Thiên vội vàng đi ra ngoài. Các đồng chí cảnh sát đang chờ ở bên ngoài thì không biết tiến triển như thế nào.
Dù sao, Dương Đông cũng đã khai báo hết tất cả.
Khi Lâm Phàm và Lưu Hiểu Thiên đi ra, Dương Đông cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm, giống như muốn nói, tha cho tôi một mạng.
Lưu Hiểu Thiên: "Mấy người đi theo tôi ra ngoài bắt người."
“Vâng."
Lâm Phàm: "Các ngươi thẩm vấn thật kỹ, hỏi thăm tình huống trước kia của tên này, đây không phải lần đầu gã ta phạm tội đâu.”
Lời này vừa nói ra, Dương Đông lập tức choáng váng, cả người đều mơ hồ.
"Anh không được vu hãm tôi." Làm sao gã ta có thể nói ra chuyện mình đã làm trước kia, nếu như thật sự nói ra thì gã ta thật sự xong đời rồi.
"Được, anh còn không thành thật à? Nói, trước kia rốt cuộc đã làm mấy lần?" Đồng chí cảnh sát vừa nghe thấy lập tức quát to hỏi. Không ngờ tên này vẫn còn dám giấu diếm như vậy.
Trên xe cảnh sát, một vị cảnh sát hỏi: "Tìm ra vị trí của nhóm người kia rồi à?" Lưu Hiểu Thiên: "Ừm, tìm ra rồi. Lần này đúng là phải cảm ơn Lâm đại sư, kỹ thuật máy tính này thật đúng là không phải chỉ dùng để trưng cho đẹp, lợi hại thật.”
Lâm Phàm cười: "Chuyện nhỏ mà thôi.”
Thượng Hải, trong một tòa nhà chung cư hẻo lánh nào đó, xung quanh nơi này đều là người già ở, khu dân cư cũng đã hơi cũ
Bình thường, lưu lượng người trẻ tuổi không nhiều lắm, hầu hết đều là người già.
Giờ phút này, bên trong một căn nhà của khu chung cư có vách tường quét vôi sơ sài. Trên một chiếc bàn thật dài có bày mấy chiếc máy tính. Có một vài người cả nam lẫn nữ đang ra sức làm việc.
"Tốt rồi, lại có thêm một con nhóc cắn câu." Một người đàn ông phấn khích nói, sau đó vội vàng mở một nhóm khác và gửi giá vào.
"Ôi chao, tiền này quá dễ kiếm, học sinh tiểu học bây giờ thật sự rất dễ lừa, ha ha ha."
Người đàn ông này cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Dù sao chỉ cần kiếm tiền thì mặc kệ chúng xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan gì đến gã.
"Vận may không tệ nha! Vụ làm ăn của tôi hôm qua cũng không biết như thế nào rồi. Không chừng con nhóc kia bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Bình thường loại chuyện này, bọn họ sẽ không tự mình ra mặt.
Để cho người mua tự mình trực tiếp đến gặp. Cho dù xảy ra chuyện thì đó cũng là chuyện của những người mua kia, dù sao cũng không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.
"Hối hận, chuyện này lấy đâu ra hối hận? Muốn trách thì trách đầu óc chúng quá ngu ngốc mà thôi."
Ngay khi họ đang nói chuyện.
Cửa phòng bị một chân đá văng ra một cái thật mạnh.
Một nhóm lớn cảnh sát tràn vào.
"Không được nhúc nhích, toàn bộ ôm đầu ngồi xổm xuống!"
"Ngồi xổm xuống!"
Cảnh sát vừa tiến vào, lập tức ngăn lại mấy gã đang muốn chạy trốn.
Đúng lúc này, ở bên trong phòng truyền đến âm thanh.
Lưu Hiểu Thiên lập tức dẫn người phá cửa phòng đi vào, bắt một người đàn ông trung niên bên trong ra.
"Nhìn xem còn ai trốn đi không?" Lưu Hiểu Thiên ra lệnh.
"Vâng."
Cảnh sát đã tìm kiếm hết bên trong nhà, cuối cùng xác định không còn ai.
Mà cũng có cảnh sát bắt đầu kiểm tra những thứ công cụ gây án kia. Trên mỗi máy tính có ít nhất bốn nhóm trò chuyện, mỗi nhóm có một số lượng lớn các tin nhắn.
Lưu Hiểu Thiên nhìn những dụng cụ gây án này: "Gọi điện thoại bảo người tới, mang toàn bộ những thứ này về, kiểm tra thật kĩ."
“Vâng."