Chương 1993: Xử lý triệt để
Lâm Phàm vẫn đứng chờ ở ngoài cửa, không tiến vào. Chuyện nơi này giao cho Lưu Hiểu Thiên là được rồi. Mà hắn ở cửa cũng có thể phòng ngừa có người đột nhiên chạy ra.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần nhấc chân lên đá ngã đối phương là được.
"Lâm đại sư, cậu thật sự lợi hại, tất cả mọi người đều ở đây, không thiếu một ai.” Lưu Hiểu Thiên cười nói, không nghĩ tới lúc này lại đơn giản như vậy.
Lâm Phàm: "Cục trưởng Lưu, chuyện này còn lâu mới kết thúc được. Các anh còn phải thu thập chứng cứ phạm tội trong này. Đồng thời đám học sinh tiểu học kia các anh cũng cần phải để ý một chút. Tuy rằng bắt được một chỗ nhưng không thể chắc chắn rằng chỗ khác không có tổ chức khác tồn tại.
Lưu Hiểu Thiên nghe nói, lập tức cảm thấy như vậy thật sự đúng: "Ừm, Lâm đại sư, cậu nói rất đúng. Công việc tiếp theo mới là quan trọng nhất. Nhưng mà rốt cuộc cũng bắt được tận hang ổ cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, chuyện còn lại, phải xem thẩm vấn như thế nào."
Trở lại cục cảnh sát.
Ngay lập tức ồn ào.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Lưu Hiểu Thiên nghe thấy thì nhíu mày, đi thẳng vào bên trong. Khi vào đến nơi chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng đó mắng.
"Các anh muốn làm gì? Chồng tôi đã phạm tội gì? Các anh dựa vào cái gì mà bắt, thả ngay cho tôi.”
Người phụ nữ trung niên chỉ vào mọi người mắng.
“Làm gì thế! Người phụ nữ này, cô làm gì vậy?” Lưu Hiểu Thiên tiến vào, nhìn thấy tình huống hiện trường thì nhíu mày, rất là bất mãn. Nơi này là đồn cảnh sát, sao có thể kêu gào như thế.
"Cục trưởng Lưu, đây là vợ của Dương Đông." Một sĩ quan cảnh sát nói.
Lưu Hiểu Thiên gật đầu, đi thẳng tới trước mặt người phụ nữ trung niên kia: "Chồng cô là Dương Đông bị nghi ngờ có quan hệ với trẻ vị thành niên, cần phải thẩm vấn. Cảnh sát chúng tôi thông báo cho cô tới đây không phải muốn cô dẫn anh ta trở về, mà là thông báo cho người nhà các cô biết chuyện này."
Người phụ nữ trung niên nói: "Vị thành niên cái gì, các anh có bằng chứng không? Các anh đừng ngậm máu phun người. Tôi nói cho các anh biết, tôi không phải người mù pháp luật.”
Lưu Hiểu Thiên không ngờ người phụ nữ trung niên này lại vô lý như thế, giống như bị thiểu năng trí tuệ vậy. Anh ta cũng không muốn nói thêm gì, lập tức ra lệnh cho một cảnh sát đưa cô ta ra ngoài.”
Lâm Phàm đi vào: "Cục trưởng Lưu, chuyện ở đây phải xem chính anh rồi, ở đây cũng không có việc của tôi nữa rồi."
“Đừng mà Lâm đại sư, cậu còn chưa thể đi được. Việc thẩm vấn còn phải dựa vào sự giúp đỡ của cậu. Hơn nữa, một vài thứ trong mấy cái máy tính này vẫn còn cần cậu hỗ trợ. Chúng tôi chỉ biết phá án chứ không hiểu máy tính giống như cậu." Lưu Hiểu Thiên nói.
Tuy rằng ở đây cũng có chuyên gia máy tính nhưng chắc chắn không so sánh được với Lâm đại sư. Nếu để Lâm đại sư ra tay, vậy thì việc kia chẳng còn vấn đề gì.
Nhất là cô bé kia còn ở đây, ít nhất cũng phải giải quyết cô bé kia xong mới được.
"Cục trưởng Lưu, anh nói xem, nếu chuyện này mà thành thì phải phán bao nhiêu năm?" Lâm Phàm hỏi.
Lưu Hiểu Thiên trầm mặc một lát: "Cái này thì chưa biết được, phải xem tổng quan tội trạng cụ thể của hắn như thế nào. Nhưng ít nhất cũng phải từ ba năm trở lên.”
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, chuyện này anh là chuyên gia. Tôi đi kiểm tra máy tính trước một chút, xem bên trong có cái gì. "
Trong những máy tính này cũng không có quá nhiều thứ nhưng lại có không ít tài liệu được mã hóa. Chẳng qua những thứ này tạm thời không vội, cần phải bắt đầu tìm kiếm thông tin trên lịch sử trò chuyện.
"Cục trưởng Lưu, anh lại đây một chút. Cái này anh phải chú ý, vậy mà cũng có một người thành công." Lâm Phàm kiểm tra một lúc, phát hiện ra vấn đề.
Lưu Hiểu Thiên vội vàng chạy tới, nhìn tin nhắn này. Sau đó anh ta lưu lại số điện thoại đó, lập tức sai người đi tra cứu địa chỉ, tên tuổi rồi mang về.
"Khối lượng công việc này thật sự quá lớn. Trong nhóm này có nhiều người như vậy, độ khó rất lớn." Lưu Hiểu Thiên nói.
Lâm Phàm: "Đúng là như vậy. Nhưng mà trong đó rốt cuộc còn có đồng bọn hay không thì chưa biết.”
Sau đó, hắn tiếp tục tìm kiếm, vậy mà thật sự tìm được không ít thứ.
Có một danh sách, trên đó ghi lại không ít số điện thoại. Đồng thời đằng sau còn đánh dấu rõ con số.
"Cục trưởng Lưu, anh đi hỏi một chút xem rốt cuộc cái này là cái gì." Lâm Phàm nói.
Lưu Hiểu Thiên nhìn đồ vật trên máy tính, cho người in ra luôn rồi đi về phía phòng thẩm vấn. Không bao lâu sau, anh ta trở lại với vẻ mặt nặng nề.
"Lâm đại sư, những thứ này đều là chứng cứ. Là chứng cứ bọn họ đã thành công. Bọn họ ghi chép lại là dùng để sau này thanh toán."
Lâm Phàm không ngờ lại là dạng này. Hắn cảm thấy chuyện này làm người ta rất bất đắc dĩ. Nhưng hắn đã cố gắng hết sức rồi, cũng không có cách nào khác.
Bận rộn đến tận năm, sáu giờ tối, cuối cùng mọi thứ cũng đã xong.